Tuy nói giữa vợ chồng làm một chút chuyện yêu là rất bình thường, nhưng. . . . . . Nhưng hôn nhân của bọn họ xây dựng trên cơ sở trao đổi ích lợi, hơn nữa, hơn nữa cô đối với chuyện như vậy. . . . . . Còn không có chuẩn bị tâm lý cho tốt có được hay không.
Nhưng Sở Dực Nghiêu hiển nhiên cũng không đem phản kháng của cô để vào mắt. Trong mắt anh toát ra dục vọng bừng bừng nói cho cô biết rằng, đàn ông đói khát tuyệt đối không phải là một người khi nghe người khác nói không muốn, sẽ dễ dàng không chiếm đoạt. Nụ hôn của anh cũng không lưu loát, trúc trắc nhưng lại mang theo vài phần mị hoặc, tư vị đôi môi anh hết sức mát mẻ, còn tản ra hương bạc hà nhàn nhạt.
Hai người, đầu lưỡi dây dưa, đồng thời ngã xuống giường lớn, khi Sở Dực Nghiêu nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay đẩy ra nội y của cô thì cô dễ dàng nhận thấy được anh cũng đang run rẩy. có lẽ cô không biết, nội tâm anh đối với tình hình như vậy cũng mang theo vài phần sợ hãi.
Nhớ lại cái lần kinh nghiệm nhiều năm trước kia, tất cả đều ở trong mờ mờ cùng mê hoặc mà xảy ra, anh hoàn toàn không nhớ diện mạo cô gái kia, chỉ biết là cô bị chính mình đặt dưới thân lúc cô phát ra trận trận âm thanh ưm ưm thì dục vọng trong cơ thể anh cũng nhận được bộc phát trực tiếp nhất. Đêm đó mặc dù không mỹ hảo, nhưng cũng là một lần kinh nghiệm tình dục duy nhất trong cuộc đời anh.
Sau khi xảy ra sự kiện kia, anh từng căm hận chính mình. Tại sao bị hạ dược thôi miên rồi lại có thể đối với một cô gái bé nhỏ làm ra loại chuyện đó? Nếu như ý chí của anh mạnh hơn một chút nữa, như vậy không phải là anh có thể tránh khỏi chuyện sai lầm xảy ra đêm đó sao? Cho nên sau đó, anh thủy chung tự hạn chế, thậm chí buộc chính mình chán ghét chuyện đó.
Nhưng. . . . . . Khi thân thể anh lơ đãng tiếp xúc với hai vú mềm mại của Hà Văn Tĩnh kia, cùng với giữa đùi cô bị anh trêu đùa đến nồng đậm ướt át thì tất cả bận tâm cùng chán ghét toàn bộ đều tan thành mây khói.
Nhiều năm thích sạch sẽ chẳng qua là chờ đợi chủ nhân đến. Dục vọng đói khát nhiều năm trong nháy mắt thức tỉnh, giống như tình dục giữ nhiều năm như vậy, chỉ vì đợi cô xuất hiện, chỉ vì cô mà giữ lại, chỉ vì cô mà tồn tại.
Sáng sớm, khi ánh rạng đông đầu tiên chiếu vào phòng ngủ, Sở Dực Nghiêu mang theo nụ cười thỏa mãn chậm rãi tỉnh lại, khi anh thấy đỉnh đầu có một đôi mắt to đang tò mò đánh giá mình, hai người đồng thời ngẩn ra.
Hà Văn Tĩnh tựa như một con như chim sợ cành cong, nhất thời sắc mặt đỏ lên. Nhớ tới kích tình lửa nóng tối ngày hôm qua, cô không nhịn được xấu hổ kéo cao chăn đắp lên trên đầu, "Này, làm sao anh đột nhiên lại mở mắt ra?" Trong chăn truyền đến tiếng nói buồn buồn, mặc dù hết sức không cam lòng khi bị người ta bắt được nhược điểm đang nhìn lén.
Giờ khắc này, Sở Dực Nghiêu đột nhiên cảm thấy rất thỏa mãn, nhìn trong chăn phồng lên một bọc lớn, anh xấu xa đưa bàn tay ra, ở trên mông đẹp của cô vỗ nhẹ một cái, "Nếu không phải anh đột nhiên mở mắt, chỉ sợ cũng không bắt được một sắc nữ đang nhìn anh chảy nước miếng."
Anh cảm thấy thật kỳ quái. Anh rõ ràng rất ghét tất cả vật bẩn xuất hiện trước mắt mình, nhất là người phụ nữ này chẳng những lôi thôi, nhếch nhác hơn nữa còn không chú ý hình tượng cá nhân, ngay cả khóe mắt cũng còn lưu lại gỉ.
Chỉ như vậy, con người thật của cô không hề che giấu, ở trong mắt anh cũng là xinh đẹp động lòng người, nghịch ngợm đáng yêu, giống như trên người cô vô luận có bao nhiêu khuyết điểm cũng không sao, anh sẽ đều nhìn thành biểu hiện mê người. Chẳng lẽ đây chính là nói người tình trong mắt hóa Tây Thi?
"Em nào có chảy nước miếng, họ Sở , anh oan uổng em." Chăn từ trên đầu cô kéo xuống, âm thanh Sở Dực Nghiêu lười biếng lại khêu gợi ở bên tai cô vang lên:"Cô Sở, coi như cô che nữa cũng vô ích, sự thật chứng minh, tối hôm qua, cô quả thật đã bị tôi ăn sạch sành sanh liền mảnh vụn cũng không có giữ lại." Anh buồn cười liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của cô, thật không hiểu nổi một người phụ nữ cay cú như vậy thế mà cũng sẽ đỏ mặt.
Cô đỏ mặt trừng mắt về phía anh, nói lên tố cáo của mình: "Chúng ta đã nói sẽ không xảy ra quan hệ!"
Sở Dực Nghiêu bĩu môi, cho nàng một nụ cười xấu xa, "Thật sao? Thế nào anh không nhớ rõ? Hiệp nghị của chúng ta kia có nói sao? Anh chỉ nhớ điều thứ năm là vì che giấu tai mắt mọi người, nói hai người chúng ta phải cùng ở một gian phòng!"
"Nhưng là. . . . . ." Cô cho là không lên giường là bọn họ hai người ăn ý mới đúng nha, anh còn trẻ như vậy, lại anh tuấn tiêu sái thế này, mà cô đã là mẹ một đứa bé, vô luận nghĩ như thế nào, anh cũng không muốn đối với cô xảy ra "tính thú" mới đúng.
Anh tiến tới hôn lên bờ môi của cô, nhìn cô luôn luôn nhanh mồm nhanh miệng mà nói không nên lời, tâm tình anh vô cùng thoải mái.
"Không có nhưng là!" Anh thuận thế vây cô ở dưới thân thể của mình, một đôi mắt đen nhánh yên lặng nhìn cô, "Em là vợ anh, mà chúng ta đang trong kỳ trăng mật, xảy ra chuyện như vậy là bình thường, không phải sao?"
"Nhưng chúng ta luôn có một ngày sẽ phải ly hôn, anh không phải nên. . . . . ." Anh không nên, anh không nên đoạt lấy thân thể của cô, cô muốn nói, lại không nói ra được.
Bởi vì cô nhất thời đùa giỡn, khiến cho anh dùng năm trăm vạn, giá cao tới thu thập tàn cuộc, trong cuộc hôn nhân này, trên thực tế cô chiếm tiện nghi khắp nơi, coi như anh sắc tâm bộc phát muốn thân thể của cô, cũng là cô đáng đời tự tìm đến.
"Anh ghen tỵ với người đàn ông lấy được lần đầu tiên của em. . . . ." Giọng nói thì thào nhẹ nhàng biến mất giữa bờ môi anh và cô, một hồi làm ngọn lửa nóng triền miên đang nghỉ ngơi trong người lại bắt đầu triển khai, không ai để ý tới ngoài cửa sổ mặt trời đã sớm treo trên cao.
Chương 6
"Mẹ!" Hà Thụy Khải, không đúng, bây giờ đã đổi tên gọi là Sở Thụy Khải rồi, Sở Thụy Khải nhìn thấy Hà Văn Tĩnh nhiều ngày không gặp bước xuống xe thì nước mắt lã chã, giang hai cánh tay xông tới ôm lấy cô.
"Mẹ, con rất nhớ mẹ hu hu!" Cậu lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên xa mẹ lâu như vậy, mặc dù trong nhà có ông cố ngày ngày cùng bé chơi, nhưng là bé vẫn rất nhớ mẹ.
"Oa, đứa bé hư, vài ngày không gặp, con lên cân, mẹ cũng không ôm nổi con nữa rồi !" Hà Văn Tĩnh cố hết sức khom lưng ôm con vào trong ngực, thân thiết vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con trai.
"Mẹ, ông cố nói khi mẹ trở về sẽ mang quà tặng cho con, mẹ mang theo quà gì về vậy?" Bé lớn như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên được tặng quà nha.
Đang lúc cậu bé đòi quà tặng cho mình, một bàn tay to đưa qua mạnh bạo ôm lấy thân thể nhỏ bé của cậu từ trong ngực Văn Tĩnh, nhéo một cái. Sở Dực Nghiêu đặt bé xuống đất, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của bé, "Nếu như con muốn quà tặng, chờ một chút đến phòng của ba mẹ, ba mẹ mua rất nhiều quà cho con!"
Không biết tại làm sao, anh vừa nhìn thấy dáng vẻ đứa bé này nhào vào trong ngực Hà Văn Tĩnh trong lòng liền không thoải mái mà không sao giải thích được.
Sở Thụy Khải ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Sở Dực Nghiêu, "Ba, cái dì lần trước đánh mẹ lại đến nhà chúng ta." Cậu không muốn tố cáo với ba, thật sự là dì kia rất đáng ghét, lúc ở phòng khách chờ ông cố còn len lén mắng bé là con hoang, còn uy hiếp bé nói muốn đuổi mẹ con bé ra khỏi nhà, bé thật rất ghét dì kia, bé muốn để ba đuổi dì kia ra ngoài.
Sắc mặt của Sở Dực Nghiêu lập tức trở nên rất khó coi, anh khom lưng ôm lấy Sở Thụy Khải, bước nhanh đi vào trong nhà. Lạc Ny Á