m khẽ thì tất cả cảm giác giống như nước thủy triều bao phủ lấy cô.
Hét lên một tiếng, bị cảm giác lạ lẫm hù dọa, sợ đưa tay ôm cổ Phương Lỗi thật chặc, không để cho mình bị bao vây trong cảm giác này mà hít thở không thông.
“Đây là… cảm giác gì?” Trần Hoa Nghiên nỉ non, không biết là hỏi thăm người đàn ông kia, hay là chính mình.
Hô hấp rối loạn cùng mỗi một chỗ trên người cũng không có từ trong kích thích như vậy bình phục lại, cô lại cảm thấy chống đỡ trước thủy huyệt chặt khít kia không phải là ngón tay nóng bỏng lúc nãy. Lập tức liền ý thức được đó là biểu tượng phái nam mạn mẽ của Phương Lỗi đang muốn cô.
Cô rất kinh ngạc cư nhiên mình không có nửa điểm cảm giác muốn lùi bước, ngược lại, đáy lòng của cô dâng lên một cỗ mong đợi.
Mà Phương Lỗi cũng không có để cho cô chờ đợi quá lâu, anh từng chút từng chút chậm rãi tiến vào trong cô, không nóng không vội, giống như đang lăng trì mình mà tiến vào.
Anh tiến vào để cho cô biết cái gì mới gọi là chân chính căng cứng, hai đầu ngón tay này đã để cho cô cảm thấy căng kín nếu so với dục vọng của anh quả thực là gặp sư phụ không đáng giá nhắc tới.
Mặc dù biết người phụ nữ khi liền sinh con sẽ to ra, cô dĩ nhiên cũng có thể tiếp nhận toàn bộ anh, nhưng là đáy lòng kinh hoảng để cho cô không ngừng được thốt ra lời, “Không cần, sẽ đau…”
Không rõ lời nói từ trong miệng của cô nói ra, giống như lửa đang thiêu đốtừng hực cộng thêm một chậu dầu cháy, khiến dục hỏa Phương Lỗi cháy sạch càng dữ dội hơn.
Khổ cho nhẫn nại của anh lại một lần nữa thua ở trên tay của cô, hạ thân dùng sức một cái, anh thật sâu xỏ xuyên qua đường mòn đang co rút nhanh, thẳng đến chỗ sâu nhất của cô.
Động tác của anh mang theo thủy dịch trơn bóng, cho nên cho dù là hư thân thì đau đớn cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, rất nhanh Trần Hoa Nghiên liền thích ứng cụ vật nóng bỏng rắng chắc không thuộc về mình đang tiến vào trong cơ thể, mà vật này vẫn còn ở trong cơ thể cô mơ hồ to trướng nhảy lên. Không khó nhận thấy được cô đãthích ứng, hơn nữa tiểu huyệt của cô đang co rụt lại kẹp chặt cự vật của anh, để cho anh cảm thấy dục tiên dục tử.
Bàn tay nắm giữ hông cô, Phương Lỗi không bao giờ muốn nhẫn nại nữa, bắt đầu hưởng dụng thức ăn ngon phía dưới đang thuộc về anh.
Một hớp nhận một hớp, một cái tiếp một chút, mang theo ngọn lửa kinh người đem lấy cô đốt cháy hầu như không còn một chút.
Đôi tay Trần Hoa Nghiên vịn thật chặt gáy của anh, thân thể cùng anh thật chặt kề nhau, cô không cần cùng anh tách ra xa như vậy, cho dù thân thể hai người hiện đầy mồ hôi, trần truồng cọ sát lẫn nhau thì cảm giác kia thật sự rất mắc cỡ, nhưng cô vẫn không muốn tách ra, tình nguyện cùng anh hoàn toàn dán sát quấn quýt lấy nhau.
Anh đoán được ý tưởng của cô, cho nên chợt ôm cô đến trên đùi. Cho dù ngồi ở trên đùi của anh, nhưng cô chỉ là cùng anh kề cận, cái nhận thức này để cho khóe môi anh nhẹ nâng lên, môi mỏng ngậm lỗ tai xinh xắn của cô, đầu lưỡi liếm mút, bàn tay còn lại nắm lấy hông của cô hung hăng đè xuống dưới.
Bị cự vật nhắm thẳng đi vào không có cảm giác quá mức khó chịu, Trần Hoa Nghiên cơ hồ chỉ giống như bị ném vào trong nước nóng giật mình nhảy lên nhưng mà thân thể của cô lại bị anh vững vàng nắm giữ, chẳng những không có văng ra, ngược lại còn bị anh đè xuống lần nữa, một lần lại một lần ngay ngắn đi vào, chống đỡ ở chỗ sâu nhất.
Anh đoạt lấy quá mức cường thế cũng quá mức hoàn toàn, cô cơ hồ không chịu nổi, bị chiếm giữ đồng thời một ít cảm giác xấu hổ khoái cảm, phong phú không ngừng vọt tới để cho cô lại không bỏ được, chỉ có thể không giãy giụa, mặc anh nắm thân thể của cô trong tay, mà cô chỉ có thể theo động tác của anh, bật ra một tiếng lại một rên rỉ thở dốc khó nhịn.
Mới đầu động tác Phương Lỗi còn chậm chạp dịu dàng, từ từ chen vào, từ từ chen ra, cho dù xâm nhập nhưng cũng sẽ không để cho cô khó chịu, nhưng dần dần thân thể của cô càng ngày càng mềm, trong thủy huyệt tiết ra nhiều thủy dịch hơn, khẽ co rút nhanh khiến động tác của anh chợt thêm mãnh liệt tăng lên, thậm chí buộc cô nghênh hợp anh.
Mới vừa buông thả qua một lần áp lực lại lần nữa ở bụng đang lúc ngưng tụ, nhưng so với nãy nhanh hơn, mãnh liệt hơn, khi anh gần như điên cuồng chạy nước rút, thân thể của cô căng thẳng, khi anh đâm sâu một cái không thể tưởng tượng nổi, cả người cô run rẩy, tiểu huyệt mềm mại bị chiếm giữ chảy ra một mảnh đầm nước, để cho cô xấu hổ, rồi lại có một loại khoái cảm thỏa mãn không cách nào nói rõ.
Mà cơ hồ là trong cùng một lúc đạt đến cao triều, nhớ tới lúc này anh không có mang đồ bảo hộ thì đã không kịp rút người ra, chỉ có thể mặc cho mình ở chỗ sâu nhất của cô buông thả ra, lấp đầy trống không.
Sau khi hô hấp trở lại vững vàng, Phương Lỗi ôm cô, chậm rãi nằm trên giường mềm mại, bàn tay yêu thương ở trên người cô qua lại vuốt ve, giống như yêu thích không buông tay, không bỏ đi được.
Thân thể Trần Hoa Nghiên cảm thấy cực độ mệt mỏi, nhưng mà trong lòng tràn đầy thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Cô khép mắt con ngươi thật sâu ngủ say, khóe môi còn mang theo nụ cười thõa mãn đến chính cô cũng không biết.
Nhưng mà anh nhìn thấy rồi, không nhịn được kích động, tiến lên hôn lên khóe môi để cho anh cả người bị run rẩy.
Nếu như lần này thật vừa lúc mang thai, vậy anh nhất định sẽ buộc Phó Quân quyền tạm thời bắt cô dừng hợp đồng, không để cô tiếp tục chụp hình hay quảng cáo nữa.
Vừa nghĩ tới Trần Hoa Nghiên có thể vì thế mà mang thai, trong đầu Phương Lỗi đều là một màn mới vừa rồi cô ôm Tiểu Bối bối mỉm cười, này tình cảnh thật sự tốt đẹp đến anh cũng động lòng, bắt đầu ảo tưởng nếu như tương lai bọn họ cũng có con gái, cô cũng sẽ dịu dàng như thế ôm đứa bé của bọn họ, sau đó cười nhìn anh.
Anh lại không dám tưởng tượng nhiều, bởi vì anh sợ cô lần này không có bầu được, đưa tới dục vọng muốn khi dễ cô thêm mấy lần nữa.
Cô chỉ là lần đầu tiên, nên hảo hảo mà nghỉ ngơi không nên có quá nhiều vui thích quá mức, cho nên anh chịu đựng, chỉ là ôm cô, ôm chưa bao giờ có thỏa mãn theo cô cùng nhau ngủ.
Chương 9
Trời đã sáng, kim chỉ giây trên đồng hồ treo tường càng không ngừng lần lượt thay đổi, đã là sáu giờ 45’ rồi, nếu như Trần Hoa Nghiên không rời giường, huấn luyện sáng sớm hôm nay sẽ trễ.
Nhưng tối hôm qua Phương Lỗi huyên náo quá muộn, tầm mắt cô mơ hồ có thể thấy được xanh đen, để cho anh lần nữa do dự rốt cuộc có gọi cô tỉnh hay để cho cô đi chịu huấn luyện những thứ kia vừa khổ cực lại không có thú vị.
Chỉ tiếc anh rõ ràng hơn ai hết nếu như anh không gọi tỉnh cô, bị mất một bài giảng cô sẽ rất ảo não.
Nếu như không muốn nhìn cô cả ngày buồn bực không vui, như cô vợ nhỏ bị bỏ rơi, dùng một đôi mắt to im lặng ngưng nghẹn nhìn anh, im lặng lên án lời của anh, hiện tại anh tốt nhất nên kêu cô tỉnh, bởi vì nói thật, cảm giác kia thật con mẹ nó cực kỳ khó chịu.
Nhớ anh đường đường là nhị thiếu Phương gia, tất yếu làm được cùng huấn luyện ban ghen nông nỗi sao? Nhưng kì lạ người phụ nữ này đó là có thể đủ buộc anh làm được tình trạng này, anh thật nhận mệnh.
Cho nên nữa đau lòng, còn muốn tiếp tục cùng cô ngán đi xuống, Phương Lỗi vẫn đưa tay phe phẩy vẫn còn ở ngủ say Trần Hoa Nghiên, tiến hành anh mỗi sáng sớm cũng sẽ tiến hành hoạt động, rên rỉ…