Thái vô cùng ngạc nhiên khi cô ta dừng xe đúng ngay căn nhà của Phong, bạn anh:
- Sao cô biết nơi này?
- Có lẽ anh vào hỏi bạn anh thì rõ hơn!
Cô ta mở cửa xe, chờ cho Thái bước xuống lấy giỏ xách, cô nhắc:
- Anh nên lấy luôn cả cái giỏ của bà cụ!
Trong lúc Thái còn chưa kịp quyết định thì cô nàng đã với tay cầm chiếc giỏ đưa tận tay anh:
- Anh giữ đi, có lúc bà ấv tới lấy lại.
Vừa dứt lời thì nàng ta nhấn ga, chiếc xe vọt tới rất nhanh. Qua hơi gió, nàng ta nói với lại:
- Tôi tên Quỳnh Như.
Chỉ một thoáng sau thì không còn thấy chiếc xe màu vàng của cô ta đâu! Thái ngẩn ngơ:
- Kỳ lạ vậy? Cô ta là...
Anh không kịp suy nghĩ thêm, Phong đã từ trong nhà chạy ra:
- Y như rằng, cậu tới đúng giờ thật.
Thái ngạc nhiên:
- Sao cậu biết mình tới giờ này?
- Chứ không phải cậu nhắn người tới báo trước sao?
- Ủa, mình có nhắn ai đâu?
Đến phiên Phong ngơ ngác:
- Vậy bà cụ nói là quen với cậu tới đây cách một giờ là ai?
- Bà cụ? Có phải...
Phong mô tả:
- Bà ta mặc chiếc áo bà ba màu lựu chín, choàng chiếc khăn sọc xanh, nói giọng miền Trung.
Thái kêu lên:
- Chính là bà ta!
- Cậu sao vậy Thái? Cậu có việc gì với bà cụ sao?
Thái thuật lại chuyện trên xe lửa, kể cả chuyện vừa rồi với cô gái lạ:
- Mình cảm giác như đang đóng phim kinh dị, toát mồ hôi lạnh đây! Cô gái tên Quỳnh Như này còn rành cả cậu, nhà cửa của cậu nữa! Chính cô ta chở mình tới đây mà không cần ai chỉ đường, phải chăng cô ta là... bạn gái của cậu?
Phong đưa hai tay lên trời:
- Có trời mới làm chứng, mình mà có ai yêu thì... trời sập mất.
Thái hiểu bạn mình, anh ta gàn gàn, lập dị, nên lâu nay có cô nào ưa nổi, đừng nói là yêu!
- Vậy sao cô ta rành về cậu quá vậy?
Phong suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu:
- Chịu thôi. Thậm chí ở vùng này mình còn không quen ai nữa là...
Không còn cách nào hơn, Thái đành kéo cả hai giỏ xách vào nhà, bảo Phong:
- Cái giỏ kia là của bà cụ bỏ quên trên xe. Còn bà ta nữa, tại sao bà cũng biết nhà cậu, mặc dù mình chỉ nói là thôn Vĩnh Phong, nhưng đâu có nói cụ thể nhà và tên cậu, sao bà ta tìm đúng và chính xác vậy?
Phong vẫn không làm sao hiểu nổi:
- Mình chịu thôi. Mình đang định chờ cậu ra để hỏi đây!
Sau khi soạn vài thứ để mặc ngay từ giỏ xách của mình, Thái hơi lưỡng lự khi nhìn chiếc giỏ xách kia, anh hỏi Phong:
- Mình để đây chờ bà ta trở lại lấy, hay là coi thử chưa thứ gì trong đó?
Phong xua tay:
- Không nên đâu, cứ để đó.
Rồi anh ta cười bảo Thái:
- Mình ở đây từ lâu mà đâu có chuyện gì như cậu vừa gặp đâu! Có lẽ thấy cậu là trai thành phố, lại đẹp trai, hào hoa nên họ phá chơi đó thôi!
- Nhưng họ là ai mới được?
Câu hỏi làm cho Phong cũng phải im lặng. Họ nhìn nhau rồi một lúc Thái nhẹ lắc đầu bảo:
- Suy cho cùng, gặp chuyện kinh dị mà với một người đẹp thì cũng... đáng gặp lắm!
Anh chưa kịp thay đồ, đã rủ Phong:
- Cậu có xe gắn máy không, mình đi kiếm cái gì ăn, rồi ghé qua ngôi nhà cổ mà mình có ý mua, được không?
Phong gật đầu:
- Mình cũng có ý định từ lâu là sẽ ghé qua ngôi nhà đó để nhìn lại mấy pho tượng gỗ mà nghe nói người chủ trước còn để lại, rất đẹp!
- Chứ không phải để hưởng chút hơi của cô vợ anh chàng điêu khắc gia đào hoa đó hay sao!
Phong ngạc nhiên:
- Cậu cũng biết chuyện người đẹp đó sao?
- Thì chính cậu đã kể cho mình nghe lần trước đó!
Phong tắc lưỡi:
- Chỉ tiếc là lần này cậu sẽ không còn dịp để ngắm dung nhan nàng ta nữa!
- Cô nàng chuyển chỗ ở khác?
Phong đáp làm cho Thái lạnh cả người:
- Chết rồi!
Phải mất vài giây Thái mới hỏi được:
- Cô ấy nghe nói còn trẻ lắm mà, sao lại chết?
- Mình đã được gặp mấy lần, quả là trẻ và đẹp đến mê hồn! Ở xứ này có lẽ đó là người con gái đẹp nhất!
- Hồng nhan bạc mệnh!
Phong gật gù:
- Đúng là hồng nhan bạc phận! Nghe nói cô ấy chết khi mới 23 tuổi, lấy chồng được có hai năm. Thật tội nghiệp! Và có lẽ vì thế nên ông chồng mới bán ngôi nhà cổ mà ông ta đã cất công đem từ Huế vào.
- Cậu biết tên cô nàng không?
Phong lắc đầu:
- Không.
- Lý do chết, cậu biết không?
- Chỉ nghe nói mơ hồ là ngủ rồi chết luôn mà chẳng biết nguyên do nào!
- Bao lâu rồi?
Phong tính nhẩm rồi đáp:
- Chưa lâu. Có lẽ chỉ mới hơn một năm nay thôi. Ông chồng điên loạn vì cái chết đó, nên từ ấy đến nay cứ ở miết trong nhà, không tiếp ai cả! Chẳng hiểu lần này cậu tới ông ta có chịu tiếp không đây?
Chiếc xe gắn máy cà tàng của Phong đang chạy ngon trớn lại giở chứng, tắt máy giữa đường. Hai người phải hì hục sửa, phải mất nữa giờ mới tới nơi. Nhìn cảnh yên ắng của ngôi nhà thiếu hẳn sinh khí, Thái phải buột miệng:
- Ngôi nhà đẹp như thế này mà vắng bóng một người đẹp như thế quả là đáng tiếc?
Anh bước tới rung chuông, mấy phút sau mới có một người đứng tuổi bước ra dè dặt hỏi:
- Hai anh tìm gì?
Thái chủ động:
- Tôi tìm ông chủ nhà. Nhà điêu khắc Lê Long, chẳng hay đã...
Người đàn ông hơi lưỡng lự:
- Ông chủ tôi... không...
Có lẽ ông ta muốn nói là không có ở nhà, nhưng lúc đó có tiếng người vọng ra từ trong:
- Mời các ông ấy vào. Họ là khách đến mua nhà đó mà!
Thái giật mình, nhìn vào trong thì bắt gặp một người đàn ông tuổi trên dưới năm mươi, cao gầy, có gương mặt khắc khổ. Người quản gia nói khẽ:
- Ông chủ đó. Mấy ông là ngoại lệ, chứ từ hơn một năm nay ông ấy không tiếp ai ở nhà cả.
Thái và Phong được chủ nhà tiếp tuy không niềm nở lắm, nhưng cũng khá lịch sự, Phong phải lên tiếng nói rõ:
- Tôi là Phong, còn bạn tôi là Thái. Tôi là người ở tỉnh này, đã từng biết ông đôi lần ở các cuộc triển lãm. Cách đây khoảng sáu tháng, tôi có nghe người bạn nói rằng ông có ý muốn bán ngôi nhà này, nên hôm nay dẫn người bạn tới xem.