a mãn cô!" Giọng cười chế nhạo người đàn bà phóng đãng dưới thân mình, động tác ra vào càng thêm thô bạo.
"Ân. . . . . . A. . . . . ." Trọng Suất Ngụy vẫn ra vào không chút lưu tình. Lộc Na chỉ có thể không ngừng rên rỉ , "Ngụy. . . . . . Ngụy. . . . . . không được. . . . . . Em không chịu được . . . . . ."
"Thế nào? Mới như vậy đã không chịu được sao? Chưa xong đâu!" Trọng Suất Ngụy nhếch môi cười tà ác, ngay tại lúc Lộc Na tưởng kết thúc thì lại bắt đầu một trận cuồng phong hoán vũ mới. Cự long to lớn ra vào hoa kính mạnh bạo không chút thương tiếc. Hai bàn tay cũng không rảnh rỗi, chà xát, nhào lăn đôi nhũ hoa theo đủ hình dạng.
"A a! ! không được. . . . . . không. . . . . ." Lệ Na chìm trong khoái cảm và đau đớn. Hai mắt mờ mịt hơi nước, trầm luân trong khoái cảm như thủy triều dâng.
Ngay lúc Lệ Na gần lên đỉnh, rất nhanh Trọng Suất Ngụy rút ra cự long. Trong tiếng thở dốc của hai người, bắn lên lưng Lộc Na.
Tình cảm mãnh liệt qua đi, Trọng Suất Ngụy để mặc Lộc Na nằm co quắp trên nền nhà, đứng dậy mặc quần áo, không nói tiếng nào đi thẳng ra cửa.
"Ngụy. . . . . . Hôm nay anh có thể ở lại qua đêm không? "
Trọng Suất Ngụy lạnh lùng quay đầu, liếc cô một cái lạnh lùng nói: "Xem ra, cô cũng không phải là người thông minh nhỉ. cô vọng tưởng ở bên tôi sao. cô muốn gì cứ nói tôi sẽ cho cô. chỉ tình yêu là không được."
cô xoay mình, trong lòng rét run. Người đàn ông này quá đáng sợ. Nhưng vì tương lai vinh hoa phú quý của mình, cô vẫn phải cố lấy hết dũng khí nói: "không, Ngụy, em thật sự yêu anh mà! . . . . . ."
Nhưng cô nói chưa hết lời đã bị thanh âm lạnh lùng của anh chặn lại: " Lệ Na, cô thật sự làm tôi thất vọng. cô biết tôi chỉ cần cô để giải tỏa sinh lý. Ngoài ra không có gì khác nữa. không nghĩ đến cô lại nói yêu tôi".
"không, Ngụy, em nói thật mà. Em thật sự yêu anh. Hơn nữa chuyện hoan ái chúng ta cũng rất hợp nhau mà."
"Ha . . . . ha. . . . ha. . . . . ! cô lại si tâm vọng tưởng rồi !". Anh đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống : " Với tôi mà nói, bất quá cô chỉ là kỹ nữ mà thôi. cô ngủ với tôi vì không chịu nổi ham muốn dầy vò
"Trọng Suất Ngụy, anh——" sắc mặt Lộc Na nhất thời trắng xanh.
Trọng Suất Ngụy hừ một tiếng, không quay đầu đi thẳng ra cửa. Để lại Lộc Na phẫn hận nằm trên nền nhà chửi rủa.
Thánh an học viên. Cổ Tinh Nhã ánh mắt lạnh lùng nhìn hai cậu bé đang đứng rụt rè không nói lời nào. Sở Thiến cùng Liễu Thuần Đình vội vàng kéo chúng vào lòng che chở. không khí trầm mặc, hai cô cũng chỉ dám đứng ở một bên không dám lên tiếng.
"Các con giải thích lý do tại sao lại làm vậy cho mẹ biết." Ngữ khí Cổ Tinh Nhã lạnh băng đến cực điểm.
Hai anh em vẫn cúi thấp đầu không nói, gương mặt lộ nét quật cường.
"Cổ Ngư Ngụy, con nói. " cô quay đầu nhìn một cậu bé nói. Cậu bé vẫn cắn môi không nói lời nào.
Nga nga. . . . . . Cổ Tinh Nhã thế nhưng gọi thẳng tên bọn chúng. Xem ra lần này cô rất tức giận rồi. Sở Thiến âm thầm lo lắng.
Thấy cậu bé không trả lời, cô lại quay sang cậu bé bên kia: "Cổ Thanh Dương, con thì sao? "
Vẫn không thấy hai cậu bé trả lời, Cổ Tinh Nhã nhíu mày, rút điện thoại ra gọi.
"Alô! Tôi tìm Hồng hiệu trưởng! Tôi là Cổ Tinh Nhã. . . . . . cô cứ nói vậy là được . . . . . . Ân, cảm ơn!"
Cất điện thoại vào túi, không nhìn đến hai cậu bé, xoay người đi thẳng đến phòng hiệu trưởng.
"Ai! Nhã, cậu không cần làm gì như vậy đâu, có gì từ từ nói. Bọn chúng vẫn còn nhỏ mà". Sở Thiến đi theo Cổ Tinh Nhã lo lắng.
"Bọn họ. . . . . . Bọn họ. . . . . . Cười chúng con là. . . . . . nói chúng con là không có ba. . . . ." Hai anh em hốc mắt phiếm hồng, cuối cùng uất ức mà nói lại.
"Bọn chúng. . . . . . Bọn chúng nói . Chúng con không có ba . . . . . . Hơn nữa còn nói mẹ . . . . . ." Hai cậu bé không nói được nữa, òa lên khóc.
"Cái gì, thật là quá đáng! Là ai nói? thật sự là không có giáo dục mà!" Sở Thiến không khỏi thở dốc vì kinh ngạc, lớn tiếng kêu lên, hoàn toàn không để ý đến hình tượng.
"nói, cho dì Liễu biết, là ai nói ?" Liễu Thuần Đình cười nhẹ, ôn nhu hỏi. Khi có được đáp án, ánh mắt xẹt qua một tia ngoan độc. cô muốn bon chúng phải trả giá vì câu nói của mình.
"Thiến, cậu đưa bọn chúng về nhà trước đi." Nhìn hai con khóc đến sưng cả mắt, trong lòng Cổ Tinh Nhã co rút đau đớn. cô muốn Sở Thiến đưa chúng về nhà nghỉ ngơi trước.
"Mẹ. . . . . ." Hai anh em cùng nhìn mẹ sợ hãi.
nhẹ giọng, Cổ Tinh Nhã đi đến trước mặt hai con, ngồi xuống: "Trước tiên hai con cùng dì Sở về nhà nghỉ ngơi đi. Mọi chuyện coi như xong. Bất quá, mẹ thay hai con đòi lại công bằng".
"Dạ!" Hai cậu bé lấy cười thay khóc, gật đầu đồng ý.
"Thiến, nhờ cậu rồi!". Ánh mắt cô nhìn hai con trai đầy yêu thương.
"Mình biết rồi!" Sở Thiến thận trọng nói.
Chờ Sở Thiến đưa hai con đi khỏi, Cổ Tinh Nhã lập tức khôi phục khuôn mặt hờ hững, ánh mắt trở lên rét lạnh.
"Thuần Đình, tìm xem kẻ nào có liên quan."
Liễu Thuần Đình trở lại vẻ nghiêm túc hàng ngày. Rất nhanh lấy máy tính ra tìm thông tin.
"Có xí nghiệp lớn thứ ba Thường Thanh , tập đoàn Húc Quang , còn có Đổng sự Trưởng cùng phó Đổng sự Trưởng xí nghiệp Tổng Giác ."
"Ba nơi này chúng ta nắm bao nhiêu cổ phần?"
"Thường thanh 32%, Húc Quang 29%,Tổng Giác 43%."
Suy nghĩ một lúc, Quang Đăng Nhã rất nhanh quyết định: "Thuần Đình, tiếp tục mua cổ phần của Thường Thanh. Bên Tổng Giác cậu thông báo mở hội nghị cổ đông. Mình muốn hai lão già đó từ chức."
"Còn tập đoàn Húc Quang . . . . . ."
`"Bên kia mình tự đi đàm phán. Mình nghĩ, Phong Ấn Đường đã sớm muốn có nó rồi!"
Hừ! Chỉ có thể trách bọn chúng có mắt như mù, dám trêu chọc con cô. Đừng trách cô hạ thủ không lưu tình.
"Ân! Tớ đã biết!" Liễu Thuần Đình trả lời.
Đột nhiên, chuông điện thoại kêu lên làm gián đoạn cuộc đối thoại của họ.
"Quang tiểu thư, cái. . . . . . Xin hỏi có vấn đề gì sao?" Đầu dây bên kia, Hồng hiệu trưởng vội vàng hỏi. Chỉ sợ mình có lỗi gì mà không biết.
"Hồng hiệu trưởng, tôi dự tính sẽ ngừng đầu tư vào trường các ông. Dù sao các người dạy dỗ học sinh không ra sao cả, lại luôn tự mình nói tốt cho mình."
cô lạnh lùng nói làm hồng hiệu trường sợ xanh mặt.
"không không không. . . . . . Thế nào lại vậy. Chúng tôi vẫn luôn dậy dỗ học sinh rất tốt mà.”
"Là sao? Chẳng nhẽ con trai tôi nói dối?" Thanh âm của cô lạnh băng làm Hồng hiệu trưởng sợ hãi thiếu điều quỳ xuống đất xin tha tội.
"không không không. . . . . . Cũng không phải. . . . . ."
Ô. . . . . . Trời ạ! Sao chuyện lại xẩy ra thế này chứ! Hồng hiệu trường trong lòng không ngừng khóc thét.
"Tôi nghĩ, nơi này không thích hợp để dậy dỗ con trai tôi. Ngày mai tôi sẽ đến chuyển trường cho chúng”. Ở đây dám sỉ nhục con cô nhất định phải trả giá.
Cổ Tinh Nhã nói xong, không cần nghe giải thích liền tắt máy.
Bên này Hồng hiệu trưởng khóc không ra tiếng nhìn chằm chằm điện thoại. trong lòng kêu gào "Nữ Tu La" .
Chương 1.3
Edit: Mẹ Mìn
Tập đoàn Húc Quang.
Trong phòng làm việc, tuấn nam mỹ nữ ngồi bàn công việc làm mọi người bên ngoài tò mò không biết có việc gì. Bởi vì họ là hai nhân vật nổi tiếng trên thương trường. Tuấn nam là tổng tài còn mỹ nữ nổi danh v