/>
thật vất vả an ủi cô, cuối cùng vẫn nhớ đến việc kia: "Em có thể giải thích cho anh được không?"
"Ân. . . . . . Giải thích gì?" Vừa nói cô vừa pha trò.
"Nhã nhi!" Lời nói ôn nhu xen lẫn uy hiếp.
"Em nói là được mà!" cô chu miệng. tỏ vẻ không tự nguyện.
Cổ Tinh Nhã kể lại chuyện tám năm trước làm sao gặp anh dẫn đến chuyện tình một đêm rồi chia tay. Sau đó cô mang thai, sợ anh biết chuyện, đoạt mất con nên mới không nói gì.
Nghe cô kể chuyện, Trọng Suất Ngụy không khỏi đau lòng. Nghĩ đến bao năm cô vất vả lại càng thương cô.
"Vì sao không đến tìm anh?" Anh đau lòng hỏi.
Cảm giác anh căng thẳng, cô không khỏi ở trong lòng thở dài.
Anh thật tâm thích cô sao? "Con là do em sinh, không quan hệ đến anh. Hơn nữa em đủ sức nuôi con, không cần đến anh."
"Nhưng là. . . . . ." Anh vẫn muốn níu kéo chút gì đó.
"Hư! không nghe, em không nghe. Từ trước đến nay em vẫn một mình cho đến khi gặp anh. Mặc dù chỉ là tình một đêm nhưng đối với em đó là ký ức tốt đẹp nhất. Hơn nữa em còn có hai con là nguồn an ủi lớn nhất rồi. Anh hiểu không?"
"Ân, anh biết." Chính vì đã hiểu, mới càng thương cô hơn.
Anh không biết yêu một người phải yêu bao nhiêu. Nhưng đối với cô mỗi một giây một phút đều không ngừng tăng lên.
không cách nào thể hiện tình cảm, anh chỉ biết ôm chặt lấy cô để biểu đạt tình cảm trong lòng mình. Cổ Tinh Nhã nằm trong lòng anh mỉm cười hạnh phúc.
một người đàn ông có thể có nhiều cô gái bởi vì chưa có ai làm cho người đàn ông đó hết lòng yêu thương. một cô gái, có thể vì người mình yêu dù phải khổ sở thế nào cũng đáng. Mà anh và cô, vào thời khắc gặp nhau kia đã thuộc về nhau rồi.
Cổ Tinh Nhã ngẩng đầu lên nhìn anh nở nụ cười. cô hôn lên mắt anh, hôn lên môi anh……………..
cô hôn dần xuống người anh. Hai tay lần cởi từng chiếc cúc áo, nhóm lên ngọn lửa dục vọng trong người anh.
Bàn tay vuốt ve, đi dần xuống dưới, kéo khóa quần của anh xuống. Sờ thấy vật nam tính của anh đang dần cứng lên, cô mỉm cười cầm lấy vuốt ve khiêu khích. Quả nhiên anh vì hưng phấn mà rên lên một tiếng thỏa mãn.
Cổ Tinh Nhã rời khỏi người anh, đứng ở cạnh giường. cô mị hoặc nhìn anh cười cười rồi mới thong thả cởi áo ngoài cùng áo lót làm lộ ra hai ngọn tuyết trắng . Tiếp theo, cô lớn mật cởi tiếp chiếc váy hoa.
"Nhã nhi. . . . . ." Trọng Suất Ngụy bước đến muốn ôm cô lại bị cô đẩy ra.
Nhìn mắt anh đỏ ngầu tràn đầy dục vọng, cô cười càng kiều mị. Xoay người một cái chiếc váy hoa liền rơi xuống đất.
Nhìn cô tra tấn dục vọng của mình, anh không kìm nén nổi lửa tình đang thiêu đốt trong người……..
"Nhã nhi. . . . . . Cho anh đi . . . . . ." giọng nói Trọng Suất Ngụy tràn đầy ham muốn, bàn tay không kiên nhẫn cởi nốt chiếc quần lót còn lại trên người cô.
Cổ Tinh Nhã đẩy anh ngã ngửa ra giường rồi tự mình ngồi lên người anh. Hoa huyệt cọ xát nam căn cứng rắn, môi kề môi cùng nhau rên rỉ thở gấp.
Rốt cuộc anh không cách nào nhẫn nại được nữa, động thân một cái xâm nhập vào hoa huyệt của cô. Ở nơi hai người ái ân không có một chút kẽ hở.
Anh trở mình đem vị trí hai người hoán đổi, dục vọng ngập sâu trong hoa huyệt. Anh liền mạnh mẽ ra vào.
"A a ——" Cổ Tinh Nhã cắm sâu mười ngón tay vào vai anh.
Anh mãnh liệt ra vào. Mỗi lần đều làm cô hét lên đầy thỏa mãn. Hai ngọn tuyết phong cũng không ngừng lay động làm anh càng mụ mị hơn. Con ngươi đen càng thêm âm trầm. Anh cúi người, há miệng ngậm lấy vú cô ra sức mút cắn. Kích thích khoái cảm của cô tăng cao.
"Ân. . . . . . Ngụy. . . . . . Qúa kích thích rồi. . . . . . A! !" Khoái cảm không ngừng tấn công cô, tiểu huyệt cũng không ngừng co bóp.
Hai người điên cuồng ái ân. Mỗi lần anh đâm vào rút ra lại kéo theo rất nhiều nước mật làm ướt hết ga giường. Cả gian phòng tràn ngập hương vị hoan ái.
Anh đột nhiên kéo cao hai chân cô đặt lên vai anh. Anh giũ chặt lấy cô rồi lại ra sức đâm vào. Cổ Tinh Nhã kìm lòng không đậu ngâm nga.
Tay anh lần tìm được tiểu hạch mẫn cảm, không ngừng đùa bỡn .
"Ân! !" cô điên cuồng chìm trong khoái hoạt anh mang đến.
một hồi hoan ái, thân thể cô vì không chịu nổi sự cuồng dã của anh đã không bắt đầu nhũn ra, xụi lơ xuống.
"Nhã nhi, chưa xong đâu! Anh còn muốn nữa!" Anh nắm lấy hai mông cô thật chặt lại tiếp tục vào ra.
"A. . . . . . không cần. . . . . . Ngụy, không cần. . . . . ." cô sợ hãi kêu lên.
Anh vẫn tiếp tục hoạt động, hai tay kéo cô lại gần, hôn lên môi không cho cô phản đối nữa.
Phút chốc, một trận tê dại lan khắp người. Anh hét lên một tiếng, bắn ra dòng nhiệt nóng bỏng trong tận cùng hoa huyệt của cô. Cao trào đến, hai người nhìn nhau cùng mỉm cười!
Chương 4
Chương 4.1:
edit: Mẹ Mìn
Cả đêm triền miên quấn quýt. Sáng sớm, sau khi đánh răng rửa mặt xong, hai người cuối cùng cũng rời khỏi phòng ngủ.
đi thẳng đến bàn ăn, Trọng Suất Ngụy ôm lấy Cổ Tinh Nhã cả người mềm nhũn sau một đêm ân ái. Mặc kệ những ánh nhìn mập mờ đang xăm xoi mình, hai người bình tĩnh ngồi xuống bàn ăn.
Liếc mắt nhìn Cổ Tinh Nhã một cái sau đó mới quay sang nhìn hai cậu bé trước mặt ý đồ muốn tạo ấn tường tốt với chúng.
"Cái. . . . . ."
Anh vừa mở miệng, mọi người trên bàn ăn trừ Cổ Tinh Nhã đều ngẩng đầu lên nhìn anh.
"Ân. . . . . . Từ hôm nay ba là chồng của mẹ và là ba của các con." Anh nói một lèo xong mới nhìn thấy mọi người đều trố mắt nhìn anh không nói được lời nào.
Đáng chết! Anh vừa nói gì vậy. Xấu hổ quá đi.
"Anh nghĩ . . . . . . Tuyên bố quyền sở hữu à?" Sở Thiến ngây ngốc nói một câu phá tan không khí trên bàn ăn.
Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của anh, Cổ Tinh Nhã vỗ lưng anh an ủi: "Tốt lắm, đừng trêu anh ấy. Anh ấy đã đủ khẩn trương rồi !" cô nhịn không được cũng cười trộm như những người khác.
"Cha , chúng con không có cười nha! thật sự!" Hai cậu bé cùng giơ tay phát biểu nhưng vẫn không nhịn được cười.
"không sao, muốn cười thì cứ cười đi! Cha không thèm để ý." Mặt anh tràn đầy ủy khuất cứ như bị hai con bắt nạt không bằng.
"Ôi chao! không thể tưởng tượng được Trọng tổng tài bình thường uy phong lại có lúc phải chịu ủy khuất thế này. thật là thú vị."
Liễu Thuần Đình không thay đổi bản tính, một câu nói làm Trọng Suất Ngụy đỏ mắt. Khó có được cơ hội trêu cợt tổng tài, cô mà bỏ qua là có lỗi với bản thân mình rồi!
"Thuần Đình, cậu lại trêu cợt anh ấy rồi !" Cổ Tinh Nhã lên tiếng bảo vệ anh.
"Âý! Có người đau lòng kìa!" Sở Thiến cười trêu.
"Hừ!" không thừa nhận cũng không phủ nhận, nhưng bàn tay nắm chặt đã nói rõ hết rồi.
"Tốt lắm! Mau ăn sáng đi. Đây đều do tiểu Thanh tiểu Ngụy dậy sớm làm đó!" Sở Thiến chuyển đề tài làm thay đổi không khí.
"thật sao?" Trọng Suất Ngụy kích động nhìn một bàn ăn kiểu dáng Âu Tây.
Có nước chanh tươi cùng cafe, còn có bánh mỳ nướng và trứng ốp lếp không khỏi làm anh ngạc nhiên.
"Các con giống anh, rất thích ăn bánh mỳ với trứng và còn rất kén ăn nữa. Nên việc chúng biết làm không có gì ngạc nhiên cả." Cổ Tinh Nhã nhìn anh giải thích.
"Là sao?" Anh nhìn hai cậu bé không hiểu.
"Tinh Nhã, sao lại giống anh ấy?" Sở Thiến cũng không hi