Truyenhay.xemmienphi.net
₪ Game hay cho điện thoại
»
Lượt Xem : (1 / )

Tiểu thuyết Em Đừng Mong Chúng Ta Là Người Dưng-full

ứng gì.

Ngô Kỳ lại lấy khuỷu tay huých huých anh, Hàn Mặc Ngôn nghiêng mặt qua, trong ánh sáng đan vào nhau, có thể nhìn thấy rõ ràng mọi đường nét trên khuôn mặt anh.

Một khuôn mặt đẹp, nhưng tận cùng băng giá.

Ngô Kỳ có vẻ phẫn nộ.

Lục Nhiễm không nhịn được, cười ra thành tiếng, chẳng lẽ cô ta hoang tưởng rằng Hàn Mặc Ngôn có thể hôn cô ta ở chốn công cộng thế này?

Hàn Mặc Ngôn là ai chứ? Mộng tưởng anh ta trở thành cao thủ tình trường hay công tử phong lưu là một suy nghĩ hão huyền. Hàn Mặc Ngôn thậm chí còn máy móc và lạnh lùng hơn một người máy, người máy ít nhất có thể xảy ra sự cố, Hàn Mặc Ngôn thì… hoàn toàn không thể, anh ta lý trí như một người chết.

Điệu cười mỉa mai quen thuộc khiến cho Ngô Kỳ chú ý.

Cô ta quay lại, nhìn thấy Lục Nhiễm đang dựa đầu vào vai Hướng Diễn thì thay đổi ngay nét mặt, vẻ phẫn nộ lúc nãy hoàn toàn biến mất, cô ta khoác lấy cánh tay Hàn Mặc Ngôn, cười tươi như hoa, cứ như là hai người họ vẫn ân ái mặn nồng, tất cả những gì Lục Nhiễm vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác.

“Trợ lý… cô Lục, cô và bạn trai cũng đi xem phim à, thật là trùng hợp quá!”.

Lục Nhiễm ngồi thẳng dậy, cười duyên: “Vâng, trùng hợp thật”.

Cô cảm giác Hướng Diễn thoáng nhìn mình kinh ngạc, nhưng anh đã kịp lấy lại nụ cười thân thiết, hỏi thăm Ngô Kỳ: “Rất vui được gặp cô, không biết cô là…”.

Ngô Kỳ nhanh nhảu đáp lời: “Tôi là bạn gái của Hàn Mặc Ngôn, chúng ta đã gặp nhau lần trước rồi mà”.

Hướng Diễn như thể giờ mới nhớ ra, xấu hổ xoa xoa sống mũi: “Tôi nhớ ra rồi, trí nhớ của tôi thật chẳng ra sao, sao lại có thể không nhớ ra một cô gái đẹp như thế này chứ?”.

Lục Nhiễm nghĩ, Hướng Diễn miệng lưỡi trơn tru như thế… có phải vì bản năng của một luật sư?

Nhưng trong lúc họ hàn huyên, Hàn Mặc Ngôn không nói một lời nào, ngồi nhìn ba người, cứ như thể… anh hoàn toàn là một người ngoài cuộc.

Bất giác cô quay sang nhìn Hàn Mặc Ngôn, phát hiện ra Hàn Mặc Ngôn cũng đang nhìn cô từ lúc nào. Ánh mắt đen như màn đêm khiến người ta không thể đoán biết những suy nghĩ bên trong.

“Nếu hai người rảnh, chi bằng xem xong phim chúng ta cùng đi ăn?”.

“Cung kính không bằng tuân lệnh”.

Khi Lục Nhiễm định thần lại, Hướng Diễn và Ngô Kỳ đã hẹn hò cả hội đi ăn cơm.

Hơi quay lại, Lục Nhiễm lạnh mặt nhìn Hướng Diễn: “Anh quyết định thay em đấy à?”.

Hướng Diễn nhún vai cười: “Ăn một bữa cơm cũng có làm sao, xem phim đi”.

Thái độ thoải mái của Hướng Diễn khiến Lục Nhiễm không thể tỏ ra tức giận, trong lòng bực bội mà ngồi đó xem phim.

Tất nhiên là cô càng chẳng có lòng dạ nào tiếp tục xem phim, có điều, có thể đã biết sự có mặt của họ đằng sau, hai người đằng trước không còn chướng mắt như lúc trước. Bộ phim kết thúc.

Cho dù không cam tâm tình nguyện, nhưng Lục Nhiễm vẫn đi theo bọn họ đến một nhà hàng gần đó.

Lục Nhiễm không hề thích ăn cơm trong những nhà hàng sang trọng, đi theo Hàn Mặc Ngôn bao nhiêu năm, đã phải đi ăn ở không biết bao nhiêu nhà hàng, chỗ nào cũng như chỗ nào, một kiểu thức ăn, một kiểu thái độ phục vụ, chỉ cần vào đó là thói quen nghề nghiệp phát tác, những cảm xúc bị kìm nén cứ ùa về.

“Không muốn đi à?”. Hướng Diễn khẽ hỏi.

Lục Nhiễm muốn gật, nhưng cuối cùng cô lại lắc đầu.

Ổn định chỗ ngồi xong, phái nữ gọi món.

Lục Nhiễm nhìn qua, chọn đại hai món rồi đưa thực đơn cho người phục vụ.

Ngô Kỳ ngồi phía bên đối diện cầm lấy quyển thực đơn, cẩn thận chỉ tay và đọc tên từng món, rồi lại chỉ từng món ăn hỏi người phục vụ.

Nhìn ba người kia ngồi đó, Lục Nhiễm không muốn mở miệng tí nào.

Cô không bao giờ nghĩ lại có thể gặp mặt Hàn Mặc Ngôn, nếu biết thế này, chẳng đời nào cô chịu ra khỏi cửa.

Người duy nhất thoải mái trong ba người là Hướng Diễn.

Anh nghịch ngợm chiếc cốc uống trà trong lòng bàn tay, lịch sự bắt chuyện với Hàn Mặc Ngôn.

Những câu chuyện bên bàn ăn, dạo này làm gì, làm ở đâu, rồi thì thị trường cổ phiếu, đầu tư thế nào…

Hàn Mặc Ngôn trả lời đơn giản, không ra lạnh lùng cũng không ra nồng ấm.

Hai người nói qua nói lại, khiến không khí bớt lãnh đạm.

Ngô Kỳ dường như cũng muốn bắt chuyện với cô.

“Cô Lục giờ làm gì rồi?”.

“Không làm gì hết, ở nhà thôi”.

Tuy là nói thật, nhưng lại chặn ngang Ngô Kỳ, khiến cô ta không biết tiếp tục thế nào.

Biết rằng Ngô Kỳ chỉ là bạn gái trên danh nghĩa của Hàn Mặc Ngôn, Lục Nhiễm không hề có ý muốn làm khó đối phương, cô định chuyển đề tài.

Đột nhiên, Hàn Mặc Ngôn lên tiếng: “Cô đã suy nghĩ xong chưa?”.

Lục Nhiễm ngớ người một lúc mới hiểu ra ý của Hàn Mặc Ngôn.

Ở tiệc đính hôn lần trước, Hàn Mặc Ngôn nói: “Tôi sẽ giữ lại vị trí cho cô một tuần”.

Cô không hề có ý định quay lại, nhất là sau khi gặp Tiết Lễ Giai.

Cô không thể không thừa nhận, cô không thích Tiết Lễ Giai, không thích chút nào.

Thế là, cô gần như buột miệng: “Anh Hàn, anh đã có trợ lý mới rồi, còn hỏi tôi làm gì”.

Hình như Hàn Mặc Ngôn không phát hiện ra mùi thuốc nổ trong ngữ khí của cô, vẫn bình tĩnh trần thuật: “Ý cô là trợ lý Tiết đúng không? Năng lực làm việc của cô ấy không thể bằng cô, nếu cô quay về, cô ấy sẽ làm phó cho cô”.

Lục Nhiễm không ngờ Hàn Mặc Ngôn lại nói như thế.

Tiết Lễ Giai ngồi vào vị trí trợ lý của Hàn Mặc Ngôn, chắc chắn phải có những thao túng đằng sau, điều này thì không cần suy nghĩ cũng biết. Có bao nhiêu người cả năng lực và phẩm chất đều trội hơn Tiết Lễ Giai mà Hàn Mặc Ngôn lại đồng ý nhận cô ta đã chứng tỏ điều này, còn bây giờ… cô không nghĩ Hàn Mặc Ngôn có thể để cho người không bệ đỡ gì như cô trở về và bắt Tiết Lễ Giai dễ dàng hạ vị.

Liên tưởng đến thái độ của mình đối với Hàn Mặc Ngôn từ lúc nghỉ việc, Lục Nhiễm chợt cảm thấy thái độ đối đầu của mình thật chẳng ra làm sao.

Cô có thể oán thán Hàn Mặc Ngôn, còn Hàn Mặc Ngôn không nhất thiết phải có tình cảm với cô.

Là một cấp trên, Hàn Mặc Ngôn đối xử với cô thế là quá tốt rồi.

Cô quay sang cười, định xua tan mùi thuốc nổ lúc nãy: “Lúc ăn cơm không nên nói chuyện này”.

“Được rồi”.

Bốn người chẳng ăn được bao nhiêu, nhưng ngoài hai món Lục Nhiễm gọi, trên bàn còn sáu bảy món khác.

Lục Nhiễm ngắm nghía, giá không rẻ chút nào.

Cô hơi lắc đầu, đúng là Hàn Mặc Ngôn có tiền, nhưng có tiền không đồng nghĩa với lãng phí, Hàn Mặc Ngôn không bạc đãi bản thân, nhưng cũng không tiêu hoang một đồng nào, tính cách tiêu biểu của một thương nhân.

Quả nhiên, nhìn thấy một bàn đầy ắp thức ăn, Hàn Mặc Ngôn liếc xéo Ngô Kỳ. Ngô Kỳ nắm lấy khuỷu tay Hàn Mặc Ngôn, lắc khẽ, cười rất ngọt ngào: “Anh đừng trách em gọi nhiều quá nhá, toàn những món em thích ăn”.

“Không sao”. Hàn Mặc Ngôn bình thản trả lời.

Nghe thấy thế, Ngô Kỳ lại cười rất ngọt ngào với Hàn Mặc Ngôn và quay sang nhìn Lục Nhiễm đầy ẩn ý.

Lục Nhiễm cúi đầu cười nhẹ, nhưng không thành tiếng.

Đã chẳng còn gì phải tranh chấp nói nhau.

Tiếng bát đĩa va vào nhau lách cách, Lục Nhiễm cúi đầu lặng lẽ ăn cơm.

Hai món cô chọn đều là món thanh đạm, khẩu vị của Ngô Kỳ thì đậm đà hơn, toàn những món nhiều dầu, nhiều đ
<<1 ... 1415161718 ... 51>>
Từ khóa Google : ,,
₪ Xem thêm truyện hay
Tiểu thuyết Kẹo Đã Mở Không Thể Trả Lại-full
Tiểu thuyết Đại Tiểu Thư Của Tôi-full
Tiểu thuyết Hạt Tiêu Nhỏ Trên Bàn Cơm-full
Tiểu thuyết Vợ Yêu Gây Họa-full
Tiểu thuyết Cưng À, Đừng Vờ Đứng Đắn Nữa-full
₪ Tải game miễn phí
Về Trang Chủ Tiểu thuyết ngôn tình Tiểu thuyết tình yêu Truyện teen đang yêu Truyện teen lãng mạn Truyện tình cảm mới
2/4777
Tải game android iphone ipad, Truyện tiểu thuyết teen
@ 2015 - Chuyenmoi.wap.sh
Nội dung được sưu tầm từ internet

Teya Salat