Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Truyenhay.xemmienphi.net
₪ Game hay cho điện thoại
»
Lượt Xem : (1 / )

Tiểu thuyết Em Đừng Mong Chúng Ta Là Người Dưng-full

Ngôn có vẻ hơi áy náy: “Anh phải về nhà ký nhận một thứ”.

Đúng là điều Lục Nhiễm đang mong đợi, cô cười tươi như hoa: “Vâng”.

Xe chuyển phát nhanh đỗ ngoài khu biệt thự của Hàn Mặc Ngôn, anh nhân viên lấy từ trên xe xuống một cái hộp nhỏ.

Cầm lấy chiếc hộp, Hàn Mặc Ngôn nói: “Anh đưa em về nhé”.

Lục Nhiễm lắc đầu, mỉm cười: “Em mượn bếp nhà anh một lát được không?”.

Hàn Mặc Ngôn ngẩn người giây lát, rồi gật đầu đồng ý.

Lấy sườn và củ từ đã chuẩn bị sẵn ra, Lục Nhiễm xắn tay áo, bắt đầu làm việc.

Bếp của Hàn Mặc Ngôn hiếm khi nổi lửa nên vẫn mới tinh, may mà, bát đũa xoong nồi đều đủ cả.

Ngay từ đầu, Hàn Mặc Ngôn đã rất ngạc nhiên khi thấy Lục Nhiễm vào bếp, nhưng khi nhìn thấy vẻ thuần thục của cô thì vẻ kinh ngạc lộ hẳn ra ngoài…

Hình ảnh Lục Nhiễm mà Hàn Mặc Ngôn vẫn biết thật chẳng có điểm nào liên quan đến bếp núc.

Lục Nhiễm thấy vậy, khuôn mặt đầy vẻ tự đắc khoái trá: “Sao hả? Rất kinh ngạc đúng không?”.

Hàn Mặc Ngôn trầm ngâm giây lát, rồi gật đầu.

Hơi vênh cằm lên, khuôn mặt càng lộ vẻ tự mãn: “Anh còn không biết nhiều thứ. Nhưng không sao, đằng nào thì sau này anh cũng biết thôi. Hàn Mặc Ngôn, chúc mừng sinh nhật!”.

Tự nhiên, Hàn Mặc Ngôn nhớ đến một câu nói.

Nếu một người chịu rửa tay nấu cho bạn một bát canh ngon, chắc chắn người đó rất yêu bạn.

Trầm ngâm giây lát, Hàn Mặc Ngôn cũng xắn tay áo, giọng đều đều: “Thực ra anh cũng biết làm”.

Lục Nhiễm chưa từng nghĩ là Hàn Mặc Ngôn sẽ vào bếp.

Đồ ăn trong tủ lạnh không còn nhiều, cà chua, trứng gà, thịt nguội và bắp cải, không biết Hàn Mặc Ngôn tìm đâu ra một chiếc tạp dề hình ô vuông trắng xanh, nhanh chóng thái cà chua, thịt nguội và bắp cải, rồi bắc nồi lên bếp.

Động tác của Hàn Mặc Ngôn rất nhanh, tư thế thái rau cũng chăm chú y như khi làm việc.

Khi tập trung, những đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt Hàn Mặc Ngôn có một phong thái rất đặc biệt. Rau xào rất nhanh, chẳng bao lâu, Hàn Mặc Ngôn đã bưng ra hai đĩa.

Trứng sốt cà chua, bắp cải xào thịt nguội, cộng thêm món sườn hầm củ từ Lục Nhiễm đã làm xong, cũng đủ một mâm cơm.

Lần đầu tiên ăn cơm ở nhà Hàn Mặc Ngôn, Lục Nhiễm không giấu nổi sự thích thú, cả căn phòng giá lạnh cũng thêm phần ấm cúng.

Cả Hàn Mặc Ngôn và Lục Nhiễm đều không phải người nhiều lời, bên bàn ăn chỉ còn tiếng bát đũa va vào nhau lách cách.

Tuy không phải thứ gì thật ngon, nhưng hương vị ngọt ngào của hai đĩa thức ăn cứ miên man trong miệng Lục Nhiễm.

Không bao lâu, Lục Nhiễm đã ăn sạch mọi thứ.

Đặt đũa xuống, Lục Nhiễm nghe thấy giọng nói của Hàn Mặc Ngôn: “Em đói lắm à?”.

Lục Nhiễm đang uống canh nghe thế suýt sặc, ho hắng vài tiếng rồi chuyển đề tài: “Sao anh biết nấu cơm?”.

“Hồi đại học sống một mình”.

Không nhiều lời, Hàn Mặc Ngôn chỉ nói mỗi một câu.

Không khí quá tuyệt vời, Lục Nhiễm cũng không muốn nghĩ nhiều.

Hộp đồ chuyển phát nhanh Hàn Mặc Ngôn vừa nhận vẫn đang ở trên bàn, đứng ở chỗ Lục Nhiễm có thể nhìn thấy hàng chữ in trên hộp:

Người gửi: Hàn Sâm.

Hình như Hàn Mặc Ngôn cũng nhớ ra cái bọc này, không chần chừ xé toang ra, bên trong là một số giấy tờ, Hàn Mặc Ngôn liếc mắt qua một chút rồi đặt trả về chỗ cũ.

Lục Nhiễm có chút hiếu kỳ.

“Chỉ là giấy tờ sang nhượng quyền sử dụng đất”. Hàn Mặc Ngôn khẽ nhếch môi vẫn không cười và bổ sung thêm: “Qùa sinh nhật”.

Nếu là một người bình thường, món quà này sẽ khiến con trai không thể cảm động hơn, nhưng đối với Hàn Mặc Ngôn mà nói… quan hệ bố con thế này cũng thật khiến người khác chạnh lòng.

Cô làm việc cho Hàn Mặc Ngôn ba năm, nhưng chưa một lần gặp bố anh, chủ tịch hội đồng quản trị trên danh nghĩa của cô.

Đem ra so sánh, ít nhất cô còn có Lục Tề luôn quan tâm chăm sóc,

Hàn Mặc Ngôn luôn sống một mình.

Định mở lời, nhưng Lục Nhiễm cũng không biết làm thế nào để an ủi Hàn Mặc Ngôn.

Hàn Mặc Ngôn đã đứng dậy, cầm lấy áo khoác, nhìn đồng hồ treo tường nói: “Cũng không còn sớm, anh đưa em về”.

Không một chút tổn thương hay buồn bã.

Lục Nhiễm bỗng cảm thấy vừa rồi mình thật buồn cười, Hàn Mặc Ngôn đâu cần cô an ủi, người đàn ông trước mặt cô quá mạnh mẽ và lạnh lùng, ba năm nay cô chưa từng thấy anh thất thần, bi thương hay buồn bã.

Nhưng, con người ai chẳng có lúc mất mát buồn bã bi thương?

Hay là… không ai có thể khiến Hàn Mặc Ngôn trở nên như vậy?

Cô dựa vào cửa kính xe bình tĩnh nhìn ánh sáng bên ngoài, gió đêm man mác.

Ánh mắt Lục Nhiễm xa xăm, không biết đang nghĩ gì.

Lúc đèn đỏ, Hàn Mặc Ngôn đột nhiên lên tiếng: “Ngăn hộc trước mặt em có ảnh lần trước đấy”.

Lục Nhiễm mở hộc, bên trong là một số tấm ảnh, trên cùng là tấm ảnh một người nhìn nghiêng.

Sau lưng là cát vàng biển xanh, nhưng ánh mắt trống rỗng như không có gì đọng lại.

Người đó, chính là cô.

Lục Nhiễm lặng lẽ lấy tập ảnh, để tấm ảnh trên cùng sang một bên, xem tiếp những tấm tiếp theo.

Những tấm ảnh còn lại đều chụp phong cảnh bên bờ biển, cát vàng, hải âu, trời xanh, mây trắng, tấm nào cũng đặc sắc hút mắt, nhưng cô thấy thật vô vị.

Trong đầu cô ong ong một câu hỏi: Người Hàn Mặc Ngôn chụp thực sự là cô ư?

Một lúc lâu sau cô mới đặt mấy tấm ảnh phong cảnh về chỗ cũ, cầm bức ảnh của mình lên, ngắm kỹ, người trong ảnh không xinh đẹp, chỉ để lại ấn tượng sâu sắc về một khoảnh khắc ánh mắt trống rỗng.

Chính trong khoảnh khắc ấy, tấm ảnh trở nên sống động.

Lục Nhiễm cứ ngồi nhìn tấm ảnh rất lâu, cho đến khi xe của Hàn Mặc Ngôn về đến cổng nhà cô.

Cũng có thể Hàn Mặc Ngôn không biết rằng, đây là lần đầu tiên anh khiến cô hiểu ra rằng, hóa ra cảm thấy mãn nguyện cũng không phải việc gì khó khăn.

Có thể không nhiều, nhưng Hàn Mặc Ngôn… chí ít cũng dần dần bị cô thay đổi.

Trời chuyển lạnh, những bộ quần áo nhẹ nhàng của mùa thu dần bị thay thế bằng những bộ quần áo dày cộp của mùa đông, cùng với đó là đủ loại khăn choàng rực rỡ sắc màu.

Không khí đón xuân đã tràn ngập khắp nơi.

Cô làm thêm giờ, đi khắp nơi cùng với Hàn Mặc Ngôn, dự bao nhiêu cuộc họp, cuối cùng cũng tạm xong một vụ tương đối lớn, cô nghỉ ngơi hai ngày cho lại sức.

Đợt tuyết rơi đầu tiên của mùa đông đã tới.

Bên ngoài cửa sổ, từng bông hoa tuyết nhẹ bay trong gió, che kín mọi không gian trong thành phố, kết thành từng mảng sáng trắng nhức mắt.

Lục Nhiễm thôi không nhìn những bông hoa tuyết, cô định đề nghị Hàn Mặc Ngôn về nhà ăn lẩu.

Sau lần sinh nhật vừa rồi của Hàn Mặc Ngôn, Lục Nhiễm còn đến đó ăn cơm thêm vài lần, vì bỏ không căn bếp tinh tế đẹp đẽ đó cũng thật lãng phí. Mấy lần sau, Hàn Mặc Ngôn về cơ bản đã để cho Lục Nhiễm thoải mái sử dụng căn bếp, cô nghiễm nhiên trở thành một nửa nữ chủ nhân.

Vì thế đề nghị của cô nhanh chóng nhận được sự đồng ý của Hàn Mặc Ngôn, giá rét thế này ngồi bên nồi lẩu cũng là một lựa chọn không tồi. Vừa tan làm, Lục Nhiễm lấy từ trong túi ra một danh sách thực phẩm dài dằng dặc, Hàn Mặc Ngôn xem danh sách đó xong im lặng giây lát, rồi cũng chẳng nói gì thêm.

Lục Nhiễm cười rạng rỡ khác thường.

<<1 ... 3940414243 ... 51>>
Từ khóa Google : ,,
₪ Xem thêm truyện hay
₪ Tải game miễn phí
121/6026
Tải game android iphone ipad, Truyện tiểu thuyết teen
@ 2015 - Chuyenmoi.wap.sh
Nội dung được sưu tầm từ internet