“Nhưng chỉ một bữa cơm thôi mà! Chú cậu là người lớn như thế rồi, sẽ tự mình giải quyết được!” Lý Quân Nghi cau mày.
“Không được đâu!” Diệp Nhi Linh lắc đầu một cái, kiên trì phải về nhà làm cơm tối. Lời nói như thế không sai, nhưng
Cô không muốn để Diêm Vệ một mình ăn cơm, ai biết chú ấy có bỏ bữa hay không chứ?
“Oh! Thật đáng ghét!”
“Ha ha! Ai bảo cô mị lực không bằng người giám hộ của cậu ấy nha!” Giang Quân Ngạn không sợ chết trêu cợt Lý Quân Nghi.
Không nghĩ rằng Lý Quân Nghi cũng thuận thế nhận lấy, “Ô oa! Nhi Linh có sắc quên bạn kìa!”
“Trời ạ! Đừng nói lung tung nữa! Hắn là chú của tớ đấy!” Diệp Nhi Linh sắc mặt hồng thấu, lắc đầu phủ nhận. Vì sao lại đỏ mặt, chuyện này thì không ai biết, tóm lại cái đề tài này làm cô cảm thấy không được tự nhiên.
“Đúng rồi! Làm sao có thể? Hai cậu đừng nói lung tung .” Trầm mặc thật lâu Triệu Lợi đột nhiên mở miệng giúp, mặc dù khẩu khí rất lơ đãng, lại có chút lộ ra không vui.
“Nhưng người giám hộ của Nhi Linh lại kém chúng ta không mấy tuổi, không phải sao? Nhi Linh nếu thích hắn cũng không kỳ quái! Dù sao không có quan hệ máu mủ mà!” Lý Quân Nghi phản bác.
Một phen nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn Diệp Nhi Linh lại càng hồng thêm, mà ngồi bên không can hệ Triệu Lợi thần sắc không khỏi căng thẳng.
Giang Quân Ngạn nhìn hai người kia một tý, sau đó khoát khoát tay kết thúc đề tài, “Được rồi! Đề tài xa quá rồi đấy, trước hết tạm định vậy đi!” Dứt lời, hắn trở về chỗ ngồi của mình, để lại ba người không thể không tản ra.
“Này! Người anh em, cậu có phải thích Nhi Linh phải không?” Giang Quân Ngạn cười nhìn vẻ mặt buồn buồn không vui của bạn, giọng nói có chút hài hước.
“Chớ nói lung tung! Tớ không có. . . . . .” gương mặt Triệu Lợi đỏ lên, ai chẳng biết là không đánh đã khai.
“Nếu coi tớ làm anh em thì đừng gạt tớ, tớ sẽ không nói cho ai!”
“Cậu nói những điều này có ý gì?”
“Không có gì đâu! Chẳng qua là cảm thấy đời người thật ngắn, mà thời gian là sinh viên lại càng ngắn hơn. Chẳng lẽ cậu mang theo buồn bực mà tốt nghiệp à?”
“Nếu không thì có thể làm gì? Lỡ nói ra, lỡ cơ hội làm bạn cũng không được , vậy thà cư như bây giờ cũng tốt.” gương mặt Triệu Lợi không thể làm gì, hoàn toàn không giống thường ngày đắc ý và phấn chấn.
“Ha ha! Đây chính là điển hình của người đang yêu mà!” Giang Quân Ngạn khóe miệng nhạo báng.
“Này! Cậu dám cười tớ! Chính cậu cũng thầm mến Lý Quân Nghi mà!” Triệu Lợi không cam lòng yếu thế phản kích lại.
“Đúng vậy! Nhưng tớ rất nghiêm túc cùng cô ấy bồi dưỡng tình cảm nè!” gương mặt Giang Quân Ngạn toát ra đắc chí vừa lòng.
“Bồi dưỡng tình cảm? Tớ chẳng thấy như vậy?” Triệu Lợi nghi ngờ hỏi. Hai người bọn họ mỗi lần gặp mặt thì cãi nhau, nuôi dưỡng tình cảm cái khỉ gì?
“Không phải cậu nhìu thấu rồi ư? Toàn trường cũng biết hết rồi mà!”
“Này! Ý cậu nói tớ chậm thông tin hả? Cần ăn đòn không?” Triệu Lợi giơ giơ hai quả đấm trước mắt tên kia, vẻ mặt đe dọa.
Giang Quân Ngạn rất biết thời, lập tức nói sang chuyện khác, “Được rồi! đừng nhắc chuyện của tớ nữa. Cậu thật không muốn nói cho Nhi Linh biết ư?”
Triệu Lợi nghe vậy, mặt quả nhiên như đưa đám.”Muốn nói thế nào? Lỡ làm hỏng thì sao bây giờ?”
“Phải đợi đến không khí nồng cháy, ánh đèn sáng dịu!”
“Không khí nồng cháy, ánh đèn sáng dịu?”
“Dù sao thì còn lâu mới tốt nghiệp, từ từ bồi dưỡng tình cảm đi! Ví dụ như thường xuyên hẹn cô ấy đi chơi, nếu đột ngột nói với cô ấy, chỉ sợ cô sẽ bị dọa chạy mất dép!”
“Nhưng. . . . . . Cậu cũng thấy đấy, cô làm cái gì cũng lo lắng cho người đàn ông ở nhà kia đầu tiên, có thể hẹn hò được ư?”
“Ừ. . . . . .. . . . . .” Giang Quân Ngạn nhẹ nhíu mày, đột nhiên vỗ đùi một cái, “Đúng rồi! Hẹn hò sẽ bị từ chối, vậy thì tạo cơ hội nhỏ đi!”
“Cơ hội nhỏ?”
“Mệt quá. Không sao, sắp đến thời gian nghỉ trưa rồi, tớ sẽ cố giúp cậu!” Giang Quân Ngạn trừng mắt nhìn cậu bạn, rất có lòng tin.
“Ừ. . . . . .” Triệu Lợi nhìn bóng lưng kia, trong đầu có rất nhiều dấu chấm hỏi.
Chương 2
Edit: Hạ Tuyết Thiên
Diêm Vệ vẫn nhìn không gian đã từng thuộc về một mình anh, phong cách trong trẻo lạnh lùng, đơn giản trang hoàng, làm cho người ta cảm giác giống như tính cách của anh ── lãnh đạm mà cao ngạo.
Cho đến một ngày kia, cô gái gia nhập, rõ ràng là nơi này vẫn không có thay đổi, nhưng lại tràn đầy một loại không khí khác hoàn toàn trước kia, là loại mà anh chưa bao giờ cảm thụ qua, cảm giác nong nóng mờ mịt.
Giọng nói cô ấm áp hoà tan lâu dài đóng băng trong lòng của anh.
Anh muốn sống chung với cô, chẳng qua là lý do ở chung lại làm cho anh cảm thấy khó chịu.
Chỉ có thể là chú. . . . . .
“Chú! Chú ơi!”
“Ừ? Sao thế?” Diêm Vệ lấy lại tinh thần, nhìn Diệp Nhi Linh trước mắt đang quơ hai tay, sắc mặt vốn là lạnh nhạt không tự chủ được mà nhu hòa .
“Chú sao lại đứng đây! Cháu gọi chú lâu như vậy mà chú không trả lời.” Diệp Nhi Linh buồn cười nói lại, ngay sau đó lại nói: “Bữa ăn tối chuẩn bị xong rồi, mau ăn cơm thôi!”
“à ! Ừ.” Anh đứng dậy đi về phía bàn ăn, tư thái hết sức thong dong; mà cô thì chạy tung tăng, cho đến khi ngồi vào chỗ của mình mới im ắng một chút.
Giống như các sinh viên khác, Diệp Nhi Linh hoạt bát sôi nổi, với lại cô muốn cho Diêm Vệ một cảm giác gia đình, cho nên cô luôn líu ríu nói cho anh chuyện mỗi ngày, tạo không khí ấm cúng.
Mặc dù Diêm Vệ không nói nhiều, nhưng lâu lâu lại hưởng ứng, không để cho cô “diễn” một mình, có lúc còn mỉm cười thản nhiên, phảng phất như đang hưởng thụ thời khắc “tám” chuyện.
“A! Đúng rồi! Cuối tuần này, khi bọn cháu kiểm tra xong, bạn học mời cháu đi ăn cơm, hát karaoke, cháu nên đi không ạ?” Diệp Nhi Linh đột nhiên nhớ tới lời đề nghị của Lý Quân Nghi, vội vàng hỏi thăm ý kiến Diêm Vệ.
“Có mấy người?” Anh giương mắt, nhìn chằm chằm người đối diện.
“Có 4 ạ, hai nam hai nữ, đều là bạn cùng lớp của cháu.” Cô nói. Quái! Tại sao mỗi lần bị anh nhìn chằm chằm thì tim cô nhảy bang bang nhỉ, mình không nói láo, khẩn trương cái gì? Nhất định là bị lời nói của Lý Quân Nghi làm ảnh hưởng rồi. . . . . .
“Không về làm cơm tối sao?” Anh hỏi tiếp. Thật ra thì nghe có bạn nam đi cùng, anh muốn lập tức không cho cô đi, nhưng cảm thấy mình không nên can thiệp quá nhiều vào chuyện của cô.
“Dạ có! Cháu sẽ về nhà làm cơm, sau đó chúng ta cùng nhau ăn tối, được không ạ?” Cô vội vã giải thích.
“Ừ! Được.” Diêm Vệ gật đầu một cái, coi như đồng ý để cô và bạn cùng lớp đi chơi.
Sau đó, hai người lại tiếp tục nói chuyện phiếm, mặc dù phần lớn thời gian đều do Diệp Nhi Linh lên tiếng, Diêm Vệ lắng nghe, nhưng không khí vẫn như thường ngày, hài hòa mà vui vẻ.
Diêm Minh đang tiến hành cuộc họp, chủ yếu là để cho tứ đường mười hai chi nhánh nói tình trạng gần đây cho Diêm La nghe, nếu có chuyện gì phát sinh, sẽ do Diêm Vệ phụ trách điều tra.
“Vệ, động tác của Xính Tiên gần đây càng ngày càng lớn phải không?” Nói chuyện là Diêm La, cô gái nhỏ trước kia nhận nuôi, đang khéo léo ngồi ở trên đùi anh, vuốt vuốt lông tay.
“Đúng vậy, phương diện này tôi có phái người đi điều tra. gần