đó rất khó diễn tả chạy dọc sống lưng tôi. Nhìn họ hôn lên má nhau mà lòng tôi như một thung lũng sâu bị ai ném hàng trăm viên đá cuội xuống.
Cô ấy có người yêu mới.
Điều đó thì chẳng có gì sai trái, điều đó thì chẳng có gì khác lạ. Vậy mà, người ra đi năm xưa là tôi lại đứng yên giữa ngã tư đường đau nhói một thứ tình cảm vô duyên cùng cực.
Chắc phải có ai trải qua thứ cảm giác này rồi mới có thể hiểu những gì tôi đang nói, mọi thứ cứ lộn xộn và rối tung dù có cố gắng vờ sắp xếp gọn gàng.
Tự nhiên lại đau.
Tự nhiên lại ghen.
Đừng trách tôi tham lam. Chẳng phải tôi muốn kéo cô ấy về thêm lần nữa đâu, chỉ là cái cảm giác người yêu cũ có người yêu mới nó lạ lắm… thực sự là rất lạ.
Anh đi về phía một người
Em sẽ rất buồn nếu anh cứ thế ra đi.
Em sẽ khóc, em biết chắc mình sẽ khóc.
Em sẽ dừng lại, ngước nhìn thế giới đổi dời dưới chân em.
Có nỗi đau nào ví bằng nỗi đau cứ trơ trơ đứng bất lực nhìn một người ra đi.
Vậy thì chi bằng, hãy nói cho em biết rằng anh đã không còn yêu, hãy nói cho em biết rằng chúng ta đứng đây là nơi cuối con đường, lúc đó cả hai ta sẽ cùng nhau bước đi.
Anh đi về bên trái.
Còn đường bên phải dành cho em.
Để phút giây nhẫn tâm nhất, chẳng ai thấy được nỗi đau của ai, chẳng ai thấy được bờ vai của ai run lên vì tiếng khóc, chẳng ai thấy được sự lưỡng lự nơi bàn chân kẻ thay lòng, chẳng ai thấy được bóng ai đã trôi đi rất xa.
Vậy thì chẳng ai nặng lòng nhớ mãi về một cuộc tình… nếu cả hai cùng bước đi.
Hãy nén nỗi đau về câu nói của ai đó rằng:
“Anh đi về phía một người.
Em đi về phía một đời không anh.”
Nỗi đau người trước
Chị - cô gái tóc ngang vai, khuôn mặt thanh tú và giọng nói trầm ấm.
Chị - dường như em đã không nhớ rõ tên, chỉ biết chị là người yêu cũ của anh ấy.
Em đã thấy ánh mắt rất sâu chị nhìn anh ấy ở ngã tư đường. Em đã không nhận ra đó là sự buồn bã, khi đắm chìm trong tình yêu em chỉ nghĩ rằng con đường của chị đã hết, sau khúc quanh này sẽ là em thay thế.
Anh ấy xiết chặt tay em, chị quay mặt đi rồi rời bước. Chị đi rất nhanh, chẳng biết chân chị đan vào nhau hay tim chị đan nỗi đau.
Em có gặp lại chị đôi ba lần rất vô tình, chị nhìn anh ấy rồi nhìn em, cương nghị và lạnh lùng. Em tự hỏi sau đôi mắt ấy ẩn giấu điều gì.
Tháng 3 – hoa chẳng những không nở mà còn rơi tan tác trước thềm nhà.
Anh ấy đã chọn một con đường khác.
Em dừng chân nơi ngã tư hôm nào, ngang trái bắt gặp chị bên kia đường.
Đôi mắt sâu hoắm và dáng người thanh mảnh ấy vẫn như vậy nhưng giờ đây em bỗng giật mình hiểu rằng sau tất cả những mạnh mẽ chị che giấu đó là nỗi đau thống thiết của một người phu nữ, sự bất lực, ghen tuông, thất vọng, xót xa cộng dồn lại cho người đàn ông rất yêu thương nay lại chọn một người yêu thương xa lạ khác.
Em đã hiểu nỗi đau của chị.
Chị kiên cường chẳng bao giờ rơi nước mắt.
Nay hãy để em khóc cho nỗi đau của chúng ta khi muôn đời đàn ông nhẫn tâm nhất vẫn là lúc ra đi.
Quả báo
Khi một người đối xử không tốt hay làm hại ta, ta thường trông chờ vào quả báo rơi xuống đầu họ để lòng cảm thấy hả hê.
Nhưng thực tế quả báo sẽ không đến sớm như ta tưởng.
Nó chỉ đến khi lòng thù hận đã trôi xa, khi đối với ta họ chẳng còn là nỗi bận tâm, khi mọi thứ được cho đi nhẹ hẫng.
Và giây phút họ nhận quả báo ta không những không hả hê mà còn cảm thấy thương xót.
Đó mới thực là quả báo!
Tình Nhân
Tình nhân chưa hẳn là người thứ ba.
Tình nhân chưa hẳn là người đến sau.
Tình nhân là những người được sinh ra để không thuộc về nhau như chúng ta.
Dù nụ hôn có nồng ấm đến nhường nào đi chăng nữa, dù vòng tay có tưởng là vừa khít thì mọi thứ chỉ là vở kịch ái tình mà đôi lần ta phải đóng.
Em cứ gối đầu vào vai anh như thế thì sao anh có thể mặc áo vào và kịp đi trước khi mặt trời mọc.
Em cứ vùng vằng những điều anh rất muốn nghe như thế thì sao anh có thể thôi nghĩ rằng mình đang yêu nhau.
Là một cái nợ tình duyên nhỏ ở kiếp trước nên chúng ta kiếp này phải sắm vai tình nhân, để thương yêu, để cho gửi, để ngóng chờ nhưng không để thuộc về nhau.
Ghé đến gói ghém trao nồng ấm xong rồi đi.
Đừng nhìn anh như vậy. Anh cảm thấy thật sự đau đớn khi rời bước.
Đừng nói là không sao. Anh biết ngàn giọt nước mắt sau cái nhìn đó.
Đừng ôm anh lần cuối. Anh sẽ lại phải mất cả cuộc đời này để quên nó.
Đừng gọi anh là Tình Nhân. Anh chẳng đến sau ai, anh chẳng phải kẻ chậm trễ nhưng anh vẫn cứ mất em như thế.
Người ta bảo: Mây là của trời, hãy để gió mang đi. Em chẳng phải của anh, em đi… anh chỉ đứng lặng im cùng trời mây, gió thổi.
Tiễn em một đoạn đường bất tận.
Để anh về cứ ngỡ đã quên em.
chương 12
Nếu
Nếu là cây
Ta muốn làm cỏ dại
Sống hoang sơ chẳng phụ thuộc đất trời
Ta nhỏ bé nhưng ngang tàng mạnh mẽ
Ta mong manh nhưng chẳng ngại đêm dài.
Nếu là chim
Ta hóa hải âu vậy
Sải cánh xa phủ ngạo nghễ bên trời
Ta không thiết đường chân mây xa tắp
Hướng đại dương nơi cuộc sống thanh bình.
Nếu là ngày
Ta sẽ chọn hôm nay
Khi quá khứ mang hình hài phản bội
Khi tay nắm thứ tương lại run rẩy
Là hôm nay – ta hạnh phúc đủ đầy.
Nếu là yêu
Ta vẫn chọn người ấy
Vẫn chọn phần đau khổ nhất về ta
Vì hạnh phúc đôi khi không đong đếm
Bờ vai xa nhưng nỗi nhớ rất gần.
Có những thứ không cần quên
Ở cuộc đời nhiều va vấp – có những thứ rất đáng để quên, có những vết thương sẽ lành da, có những chuyện mà sau nhiều năm nhắc lại nó chỉ đơn thuần một dáng dấp mờ nhạt của quá khứ.
Người ta không thể mang tất cả những hỉ nộ ái ố của cuộc đời đặt vào tim và đòi sống bình yên.
Đôi khi với tôi, nỗi đau có mùi ngọt ngào và có-những-thứ-không-cần-quên.
Đau là một xúc cảm mà đôi khi nó mang hương vị thiêng liêng. Vì nếu chặng đường chỉ hiện hữu những nụ cười phủ màu hạnh phúc thì có mấy ai trân trọng sự may mắn ấy.
1.
Tôi đã đau đến vô cảm khi bà tôi mất. Tôi chẳng biết khóc thế nào cho vừa sự mất mát to lớn ấy, mọi thứ cứ tê tái rỉ qua tim. Và cũng chính cái giây phút đó tôi đã tự hứa sẽ sống thật tốt, vì thương bà nên chính nỗi đau đã dạy tôi không được gục ngã.
2.
Tôi đã đau xé lòng khi người tôi yêu nhất quyết định không đi cùng con đường với tôi. Tôi bị một khối cảm xúc khổng lồ đè nát tim, nỗi đau ấy vắt cạn kiệt sức lực và niềm tin trong tôi nhưng không vì thế tôi bắt tim mình thôi yêu, sau lần ấy tôi nhận ra bản thân mình là người có những thứ cảm xúc rất mạnh mẽ và tôi tự hào vì điều đó.
Mỗi vết thương không lành là một bài học đáng để khắc ghi.
Đến tận bây giờ đôi khi tôi vẫn còn cảm giác rất rõ về những thứ đã qua rất lâu, tôi vẫn bỏ chút ít thời gian xa xỉ của mình để khóc cho chuyện cũ.
Tin tôi đi, thời gian còn phải thở dài khi những nỗi đau rất lì lợm vẫn tồn tại nhưng có-những-thứ-không-