Ông cụ cọc cách chống gậy đi xuống nặng nề những bậc thang, vừa ra đến ngoài thì có một chị đẩy xa lăn đến.
Ông cụ vừa ngồi vào xe lăn thì chị ta đã giựt xấp vé số và tiền để đếm.
Bóng dáng hai người đó khuất hẳn, tôi nuốt muỗng kem cuối cùng mà lạnh buốt cả tim.
Có thể rằng tất cả họ đều lừa tôi. Nhưng tôi thà bị lừa còn hơn làm ngơ vì những giây phút mọi thứ nó chỉ còn là tình người với nhau. Khó nói lắm, đó cũng là cách để họ mưu sinh và họ luôn thắng tôi ở những cuộc chơi về tình người.
Chương 8
Anh ấy hứa sẽ đợi tôi đâu đó
Tôi không rõ về con đường nhưng tôi mang lời hứa đi theo.
Rồi vài năm tháng đầu tiên cũng qua, tôi vẫn chưa thấy anh ấy trở lại, lời hứa cũng rơi rớt phân nửa.
Rồi vài năm tháng tiếp theo cũng qua, tôi không thấy tiếng động của bước chân vội vã, tôi chỉ biết anh ấy vẫn tồn tại đâu đó dưới bầu trời này – hạnh phúc. Lời hứa đã vơi gần hết.
Tôi chờ anh ấy dài hơn những năm tháng nhạt màu phía trước. Khi tôi đã tự nói với mình rằng anh ấy mãi mãi không quay về. Lời hứa giờ đây chỉ còn là tiềm thức trong tôi.
Anh ấy là người dưng tôi thương nhất cuộc đời tôi. Vì đôi lần tôi đã khóc ù tau chẳng còn nghe tiếng mình khi đứng nhìn anh ấy hạnh phúc. Vì đôi lần tôi đã quay về sát bên anh để chắc với bản thân anh ấy vẫn ổn. Vì đôi lần tôi đau đớn đến chết với cái suy nghĩ sẽ mấy anh ấy mãi mãi.
Anh ấy không thất hứa.
Anh ấy đã đợi tôi.
Nhưng là trong quá khứ. Khi tôi đổi khác. Anh ấy đổi khác. Chỉ có chúng tôi khi xưa là vẫn vậy.
Thế mà tôi mất rất nhiều năm tháng tìm kiếm anh ấy.
Quá khứ ư? Tôi thốt lên:
“Vậy bao giờ mới đến hôm qua?”
Đã từng
Đã từng có một người khiến bạn muốn quay lưng với thế giới và cùng trốn chạy đến nơi vô định nào đó trong ngân hà bao la này, đúng không?
Đã từng có một người khiến bạn tin vào định mệnh, tin rằng người ta đến với nhau không phân biệt màu da, ngôn ngữ, giới tính. Bạn chỉ gọi điều đó tựa hồ như tình yêu, đúng không?
Đã từng có một người khiến bạn nhận thức rất rõ về sự ngắn ngủi của cuộc sống này. Về những thứ được mất rất mong manh và nhắm mắt có nhau là điều tuyệt vời nhất, đúng không?
Đã từng có một người khiến bạn thấy thật vĩ đạt khi có mặt trên cõi đời này, được nếm trải yêu thương và cho đi yêu thương, đúng không?
Đã từng có một người khiến bạn khóc cười như trong cổ tích, rồi những điều ngỡ là hư cấu lại hằn hiện rõ ràng ngay nơi hiện tại, đúng không?
Đã từng có một người khiến bạn bật khóc ở cái chạm đầu tiên và bạn đã tin vào điều mãi mãi, đúng không?
Đã từng có một người khiến bạn cho rằng chờ đợi là hạnh phúc, rồi nơi cuối đường chưa từng là nỗi thất vọng, đúng không?
Đã từng có một người khiến bạn nghĩ rằng sẽ không có người thứ hai cho bạn đầy đủ những buồn vui ấy lần nữa, đúng không?
Ai cũng đã từng có một người khiến chúng ta như thể sống một cuộc đời khác, sống một khoảnh khắc khác. Tôi cũng thế, người ấy tôi lưu trong điện thoại là “Đã Từng”. Còn đã từng ra sao, tôi xin lưu cho riêng tôi vậy.
“Đã từng” là một từ chỉ quá khứ rất đau vì nó có thể chẳng có thêm lần nữa.
Ai bảo kỉ niệm là hạnh phúc, rằng chỉ cần giữ những kỉ niệm đẹp là đủ cho những năm tháng về sau. Họ dối lòng cả đấy, họ cất nỗi đau đi rồi, vờ cười để đẹp lòng hiện tại thôi chứ làm sao có được nụ cuwoif trong những lần bước đi.
Đôi khi tôi dừng lại giữa bộn bề cuộc sống, ngước mặt lên trời, đưa tay vuốt mắt vẫn nhòe nước đấy thôi… ôi, tôi đã từng….
Tôi đã mất quá nhiều để có lại một ít
Nhưng nếu cuộc đời là những lựa chọn tôi sẽ mong nhiều vào duyên phận và không hối hận với những điều tôi đã làm.
Chúng ta sống với gia đình, bạn bè, công việc, tình yêu là những thứ quan trọng nhưng hiếm có ai được hết.
Cuộc sống của tôi cũng vậy, đôi khi tôi phải buông cái này để giữ lấy cái kia. Tôi không thể giải thích cho từng người về những nỗi đau ấy của tôi và có những lúc tôi đặt lòng mình giải thích thì lời nói cứ như thể rơi tõm vào khoảng không vô định, tan mất.
Tôi đã rất nhiều lần đứng nhìn những người yêu thương quay đi, những ngã rẽ mà đáng ra tôi phải ôm chầm họ lại. Lí trí nào cho tôi, tình cảm nào dành họ?
Một quy luật bất thành văn là nếu đã sống cùng dưới một bầu trời chúng ta sẽ không bao giờ mất nhau, chỉ là có còn nhìn thấy nhau nữa không?
Tôi luôn tự hỏi, với gia đình, bạn bè, người thương của tôi. Bao nhiêu lần nữa trong cuộc đời tôi được nhìn thấy họ, chỉ là nhìn thấy thôi nhé. Tôi chưa từng đòi hỏi đến nụ cười xa xỉ của họ dành cho tôi. Thế đấy, khi buông tay hãy chắc rằng bạn đã đủ can đảm nhận về vô số nỗi đau triền miên.
Nếu có ai đó đã rời bước đi xa tôi. Hãy hạnh phúc nhé, vì có lẽ đó là điều duy nhất tôi đã không thực hiện được.
Còn kỉ niệm, thật may không ai đánh thuế vì thế tôi mang theo suốt đời vậy.
Sống hôm nay
5h sáng tôi đã bị đánh thức bằng tiếng xe cứu hỏa, lờ mờ thức dậy nghĩ trong đầu lại ở đâu có cháy rồi.
8h sáng đi làm, ra đến Đề Thám thì đã thấy vào thằng Mỹ đen đứng chửi lộn với mấy cô hàng nước, chắc là ăn chia gì đêm qua không đủ đây.
8h30 sáng đến gần công ty thì phát hiện ra quên tiền trong túi quần hôm qua, ôm bụng đói đi làm nhưng việc nhiều quá nên đánh máy thôi cũng đã no lưng bụng.
13h đọc báo thấy người ta giết nhau vì một câu nói hay mấy chục ngàn tiền nợ không trả, mạng sống rẻ bèo.
16h chiều deadline dí chạy không kịp.
17h59 đồng nghiệp báo xăng lên giá.
Nhìn chung nếu cuộc đời nhìn theo chiều hướng bi kịch thì thật là bi kịch. Tôi vẫn hay tự hỏi: “2012 có chết không ta?”
Sẽ có rất nhiều người tự hỏi mình như vậy đúng không?
Vì nếu chết thật thì tại sao giờ này tôi phải dính đến cả mớ hỗn độn phía trên.
Tôi không thể nói trước điều gì cả, thôi thì tôi thấy tốt nhất là phải sống hôm nay cái đã.
Khi tình yêu phải cố gắng một.
Thì tình bạn phả cố gắng đến mười.
Tôi luôn nghĩ việc giữ một người bạn khó hơn rất nhiều so với yêu một người.
Dù việc nếu bạn hay người yêu cất bước ra đi thì nỗi đau cũng chẳng thể so sánh về độ sâu hoắm và dai dẳng.
Với tôi, bạn bè là những người anh em chúng ta có quyền được lựa chọn cho riêng mình.
Chúng ta chắc hẳn luôn thích những buổi tối la cà ăn uống cùng đám bạn thân.
Chúng ta chắc hẳn luôn thích những sự nổi loạn tập thể với đám bạn thân.
Chúng ta chắc hẳn luôn thích đi du lịch với đám bạn thân.
Chắc ta chắc hẳn luôn thích làm những điều bất ngờ cho bạn bè.
Chúng ta cơ bản được tạo hóa ban tặng một trái tim không quá rộng nhưng đủ cho vài đứa bạn thân.
Tự hỏi mình đi, có phải chỉ cần cái ôm của đứa bạn thân, mọi chuyện tồi tệ ít nhất cũng sẽ vơi đi rất nhiều.
Tự hỏi mình đi, có phải đôi khi chẳng giúp được gì, nhưng chỉ cần một người lắng nghe, chúng ta sẽ vững lòng hơn.
Tự hỏi mình đi, có phải sau những cãi vã, nếu thật lòng nghĩ về nhau, chúng ta sẽ dẹp bỏ tự tôn để một vài người có thể trở về.