Tiểu thuyết Sẽ Có Một Thiên Sứ Thay Anh Yêu Em-full
đó nữa.
“Nếu như mình có ý đó, thì phạt mình không biến được thành thiên sứ nhé.” Tiểu Mễ vừa kéo vali, vừa quay sang cười với cô, “Nói thật đấy, mình thật sự cảm thấy bạn vừa tốt bụng vừa dễ thương.”
Uy Quả Quả cứ đi, một hồi lâu không nói gì.
“Này…”
“Cái gì?”
“Bạn là người đầu tiên nói mình dễ thương đó.” Uy Quả Quả buồn buồn nói, bước chân đi rất vội vã, Tiểu Mễ phải cố gắng hết sức mới theo kịp được.” Cho nên, mình quyết định… sau này bạn sẽ là bạn của mình!”
Ánh nắng sau cơn mưa chiếu sáng người Tiểu Mễ.
Thật là may mắn.
Tiểu Mễ nở một nụ cười sung sướng
Cho nên, đến lúc này, Tiểu Mễ vẫn đang say sưa trong niềm vui. Học viện Thánh Du sẽ là may mắn của cô chăng, vừa rồi đã xảy ra thật nhiều chuyện vui.
Cô ngây ngô mỉm cười một mình.
Các sinh viên trong lớp tò mò nhìn cô.
“Tên bạn là gì?”
“Này, có thật là bạn chuyển từ trường Thanh Viễn qua đây không?”
“Tại sao bạn muốn đến đây học?”
… …
Không phải sự tò mò của các bạn sinh viên quá lớn, thực sự thì Thanh Viễn quá nổi tiếng, những sinh viên thi đỗ vào trường đó đều là những người rất xuất sắc, tiền đồ hết sức sáng lạn. Thánh Du mặc dù cũng không đến nỗi nào, nhưng so sánh với Thanh Viễn thì thật đáng buồn cười.
Nghe thấy những câu hỏi đó, Tiểu Mễ ngẩng đầu lên, nụ cười dễ thương:
“Tên mình là Mễ Ái.”
“Mễ Ái?”
Mấy sinh viên nữ cố gắng nhịn cười, Mễ Ái Mễ Ái, không phải chính là không có tình yêu ư?
“Haha, tên thật buồn cười đúng không?” Tiểu Mễ đưa tay lên tóc, nhìn xung quanh, “Mình cũng rất đau khổ vì cái tên này đây, cho nên mọi người cứ gọi mình là Tiểu Mễ nhé.”
“Tiểu Mễ.” Các sinh viên nữ cười, “Thế thì chính là cơm ăn còn gì?”
“Ừ.” Tiểu Mễ không để tâm, “Mặc dù rất rẻ, nhưng cũng rất có dinh dưỡng mà.”
Lúc đó, góc phòng học truyền đến một âm thanh lạnh lùng…
“Hừ, kỳ lạ thật, Thanh Viễn tốt như vậy, tại sao lại chuyển đến đây học, Tiểu Mễ?” Một sinh viên nữ xinh đẹp lên tiếng, ánh mắt hướng về Tiểu Mễ, “Hay là làm sai chuyện gì, không được học ở Thanh Viễn nữa, không còn cách nào khác phải chuyển đến đây.”
Trong phòng học dường như có một không khí lạnh lùng.
Các sinh viên quay sang nhìn Dương Khả Vi, vừa quay lại nhìn Tiểu Mễ. Vấn đề này mọi người đều rất tò mò.
Bên kia, Uy Quả Quả cầm túi khoai lang khô, quay sang nói nhỏ với nữ sinh bên cạnh:
“Giúp mình chút đi, Tiểu Mễ là bạn mới của mình.”
Cô gái tóc ngắn mắt một mí, cô đang chuyên tâm học tiếng Anh. Nghe thấy tiếng Uy Quả Quả, cô ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Mễ.
Uy Quả Quả nói liên hồi: “Mình dọn vệ sinh ký túc tuần này!”
“… Được.”
Cô gái mắt một mí tiếp nhận điều kiện trao đổi, cô đứng dậy, đứng trước mặt Tiểu Mễ, chìa tay ra…
“Chào bạn, mình là Thành Quyên, hoan nghênh bạn đến với lớp chúng mình.”
Vừa nói, Thành Quyên đưa mắt nhìn quanh lớp, các sinh viên lập tức vỗ tay, nói to với Tiểu Mễ: “Hoan nghênh! Hoan nghênh! Nhiệt liệt hoan nghênh!”
Lớp học từ không khí tĩnh lặng biến thành náo nhiệt liệt như đang tiếp đón một ngôi sao điện ảnh.
Ồ, bạn sinh viên Thành Quyên này thật có dáng lãnh đạo. Tiểu Mễ vội vàng đứng dậy, nhìn Thành Quyên với ánh mắt cảm ơn, nắm chặt tay cô:
“Cảm ơn!”
Thành Quyên cười, sau đó lạnh lùng quay mặt về phía sinh viên tóc dài, nói:
“Dương Khả Vi", đây là thái độ dành cho bạn mới à? Bạn không thấy xấu hổ à? Người ta vừa đến đây, không giúp đỡ người ta thì thôi, lại còn nói lung tung nữa!”
Dương Khả Vi lạnh nhạt:
“Thế à? Thế bạn ấy vì sao lại chuyển đến đây?”
Tiểu Mễ giật mình nhìn Dương Khả Vi cười: “Thánh Du rất tốt mà!” Nụ cười cô dễ thương, “Mọi người đều nói Thánh Du là trường dệp nhất nước, quả nhiên như vậy, mình chưa từng thấy một ngôi trường nào đẹp như thế này. Hơn nữa khoa Kinh Tế của Thánh Du cũng rất khá mà, rất có sức ảnh hưởng trên cả nước, có thể đến đây học cùng mọi người, mình rất vui.”
“À.”
Câu nói của cô làm cho trong lòng mọi người thoải mái, tất cả đều cười.
Nhưng Dương Khả Vi vẫn lạnh lùng: “Cũng thật biết cách lấy lý do đấy nhỉ.”
Tiểu Mễ mặt đỏ, cô xấu hổ nói: “À, cái đó… mình thật ra có ý muốn lấy lòng mọi người thôi, bởi vì… mình hy vọng mọi người tiếp nhận mình…”
Các sinh viên trợn tròn mắt nhìn Tiểu Mễ!
Haha, một cô gái thật dễ thương, trong giây lát, khoảng cách của mọi người và cô được kéo lại thật gần. Các sinh viên đều nở nụ cười.
“Tiểu Mễ! Chúng mình hoan nghênh bạn!”
Lần này là Uy Quả Quả mở đầu, lại một tràng pháo tay nữa cổ vũ Tiểu Mễ!
Tiểu Mễ ngồi hàng ghế cuối cùng, chỗ bên cạnh cô còn trống. Thật ra, cô rất muốn ngồi vào chỗ đó, bởi vì nó ngay bên cạnh cửa sổ, có thể hít thở không khí trong lành, có thể nhìn thấy chim chóc bay nhảy trên cành cây. Nhưng, chỗ ngồi mặc dù không có người ngồi nhưng trong ngăng bàn vẫn có hai quyển sách, bìa sách dường như đã có một lớp bụi mỏng.
Cô đưa tay vuốt tóc, do dự một lúc.
Thôi kệ, có lẽ đây là chỗ ngồi của một người hay trốn học đây. Nếu như sau này người đó thường xuyên không đến thì mình sẽ chuyển sang đó ngồi.
Cô thôi nghĩ ngợi, tập trung nghe giảng. Tiết học đầu tiên của cô là Tài nguyên nhân lực, giáo sư chủ giảng họ Truyền, khoảng trên bốn mươi tuổi. Mặc dù nội dung giáo sư Truyền giảng không phải thật sự lôi cuốn, nhưng nghe kỹ lại rất có tính lôgic. Tiểu Mễ dần dần bị cuốn hút vào bài giảng.
Lớp học rất yên tĩnh.
Các sinh viên vừa nghe giảng vừa ghi chép.
Giáo sư Truyền cũng giảng bài sôi nổi hơn.
Cho nên, khi cửa lớp học bị một bàn chân "Rầm”Đá mạnh vào, tất cả mọi người đều giật mình!
Âm thanh đó thật quá mạnh!
Giống như một tiếng sấm. Một sinh viên nam mặt đầy tức giận đứng trước cửa lớp, anh ta vừa cao lớn vừa đẹp trai, tóc màu hạt dẻ, áo phông màu đen, trên mũi đính một hạt kim cương nhỏ.
Tiểu Mễ ngẩng đầu lên nhìn.
Tiểu Mễ nheo nheo mắt, ngạc nhiên không nói lên lời.
Sau đó nụ cười tắt đi.
Haha, thì ra người được cô đưa đến bệnh viện lại là bạn học cùng lớp của cô.
Thế giới thật nhiều điều thần kỳ!
Anh chàng tóc hạt dẻ người bị nước mưa làm ướt, trong ánh mắt đầy sự tức giận, dưới chân đôi giày thể thao đã bị bùn đất làm cho vừa ướt vừa bẩn.
Ngoài trời đột nhiên có tiếng sấm
Haha, tý nữa thể nào trời cũng có bão.
Giáo sư Truyền sắc mặt không thay đổi, trừng mắt nhìn sinh viên nam: “Doãn Đường Diêu, anh lại đến muộn rồi, lại còn lấy chân đạp cửa, có biết rằng như thế làm ảnh hưởng đến mọi người không?”
Các sinh viên thì thầm bàn tán.
Doãn Đường Diêu làm ra vẻ không nghe thấy, đưa tay lau nước mưa trên mặt. Giáo sư Truyền ánh mắt đầy sự tức giận.
Các sinh viên ngẩn người ra.
Doãn Đường Diêu đi qua bàn giáo viên rồi đi xuống cuối lớp, không quên buông thêm một câu nói…
“Nhiều chuyện quá! Trời mưa, thầy không nhìn thấy à?”