căn bệnh quái ác "thoái hóa tiểu não" trong " Một lít nước mắt". Anh LeO đọc đi, em đã....
- Aries!
Ngoài giờ học, mỗi chiều tôi kèm Aries học hai tiếng.
Mọi chuyện bắt đầu khi bố mẹ Aries sang nhà tôi và nhờ tôi kèm Aries học. Bố mẹ Aries nói Aries rất kém những môn tự nhiên. Lớp 12, lịch học của tôi kín bưng. Tôi có tìm vài lí do sao cho phù hợp, nhưng rồi bố mẹ tôi đã quyết định giúp tôi.
" Từ 4 giờ chiều tới 6 giờ mỗi ngày, LeO thường đến thư viện tự học, nếu Aries nhà chị không phiền thì...."
" Thư viện trung tâm sao? Aries nhà mình vẫn hay tới đó mà, thật tốt quá".
" Vậy sao? Aries nhà chị giỏi những môn xã hội đúng không? Hi vọng giúp được LeO nhà mình".
Thật ra tôi đang tìm lí do để từ chối, câu chuyện của người lớn hai nhà khiến nụ cười của tôi méo xệch. Aries không làm phiền tôi, chỉ điều ấy thôi cũng đã là một sự giúp đỡ to lớn lắm rồi. Nói chi đến việc Aries sẽ giúp tôi học tốt những môn xã hội? Huống hồ Aries mới lớp 10, trong khi tôi lớp 12!
Nhưng câu chuyện này cũng khiến tôi có chút khó hiểu; Cả Aries và bố mẹ Aries đều khẳng định Aries hay đến thư viện trung tâm – thư viện mà chiều nào tôi cũng tới tự học, nếu Aries thường xuyên đến thư viện, sao tôi chưa một lần nào gặp Aries?
Nhưng rồi tôi cũng kèm học cho Aries được gần hai tuần.
Thực chất của việc kèm học nghe có vẻ phóng đại này là Aries tự làm bài, trước giờ về 15 phút tôi sẽ xem lại bài của Aries, tôi chỉ cho Aries vài lỗi sai.
Vài ngày đầu tôi không để tâm tới phản ứng của Aries lắm. Nhưng Aries thực sự tiếp thu những môn Tự nhiên khá chậm, thời gian chính của Aries là trong giá sách thứ 5 – nơi tràn ngập truyện và tiểu thuyết. Ngoài giờ thì lướt Web, tâm sự với những người bạn trên mạng. Thời gian biểu của Aries thực sự khiến tôi phát bực. Aries gần như không thể làm được một bài tập tự nhiên hoàn chỉnh dù tôi đã cố gắng giải thích rất nhiều lần. Tôi thấy công sức của mình bị coi thường.
- Aries!
- Vâng.
- Em lại làm sai.
- Vâng.
- Rốt cuộc thì em có để tâm tới những môn tự nhiên này không vậy?
Aries lén đưa mắt nhìn tôi, Aries thừa biết rằng tôi đang bực tức. Aries không nói gì.
Tôi buông quyển bài tập của Aries xuống bàn, tôi thu xếp sách vở của mình và rời thư viện.
Gặp tôi ngày hôm sau, Aries chủ động xin lỗi tôi.
- Anh LeO, em xin lỗi. Từ bây giờ em hứa sẽ tập trung hơn vào môn Tự nhiên.
Tôi chẳng buồn liếc nhìn Aries, tôi vẫn chăm chú vào quyển sách của mình. Giọng Aries đầy van nơn.
- Anh LeO, đừng giận em nữa mà.
Aries bắt đầu phụng phịu.
- Anh Leo, Anh LeO, đừng giận em nữa, tội nghiệp em ra. Đi mà...
Giọng Aries kéo dài nũng nịu như con nít, tôi suýt phì cười thành tiếng. Tôi lắc đầu, gém nụ cười của mình xuống sâu, tôi hỏi lại Aries.
- Thật chứ?
- Em hứa mà.
Từ bữa đó, đúng là Aries chú tâm học hơn. Điểm mấy môn tự nhiên cũng cao hơn hẳn. Aries mừng lắm. Tôi cũng vui lây.
***
Aries hết học kì 1 với điểm trung bình môn rất khá. Sang học kì 2, tôi tập trung cho kì thi Đại học. Aries được nghỉ giữa kìa với chuyến du lịch 1 tuần. Còn mình tôi trong thư viện.
Thư viện một ngày không có Aries yên tĩnh hơn rất nhiều. Nhưng hình như tôi đã quá quen với ồn ào. Sự tĩnh lặng đột ngột vô tình trở nên trống trải.
Trước kì nghỉ, Aries hỏi tôi.
- Anh Leo, anh thấy em thế nào?
Tôi vẫn chúi mắt vào mấy trang sách, đáp.
- Em hơi gầy.
Aries lắc đầu.
- Không phải hình dáng, là cảm giác cơ.
- Là sao? – Tôi lật một trang sách, vẫn chú tâm đọc tiếp.
- Thì là cảm thấy em là người thế nào ấy.
- Ví dụ.
- Ví dụ như em cảm thấy anh LeO rất ấm áp.
Tôi ngừng đọc, kế bên, má Aries chợt ửng hồng. Tôi phì cười.
- Thì ra đó là cảm giác.
Giọng Aries đầy phấn khích.
- Đúng, là thế đó. Anh cảm thấy em thế nào?
Tôi đánh nhịp tay trên mặt bàn thể hiện là mình đang nghĩ ngợi. Aries sốt ruột giục.
- Khó nghĩ vậy sao anh LeO.
Tôi gật đầu. Giọng Aries trùng xuống.
- Em cứ tưởng anh phải nghĩ ngay được cơ đấy.
- Là do em mơ mộng thôi. – Nói đến đây, mắt tôi chợt lóe sáng – Đúng rồi, em mơ mộng.
Aries trề môi.
- Chỉ vậy thôi ạ.
- Còn nữa.
- Anh nói đi.
- Em rất phiền phức.
Tôi vẫn còn nhớ rất rõ nét mặt thất vọng của Aries. Đôi mắt nâu trùng xuống còn khuôn miệng thu nhỏ lại hết cõ, như vừa hờn dỗi, vừa muốn được người khác dỗ dành.
Thú nhận là ngay lúc ấy tôi đã định cười phá lên và chọc Aries, rồi sẽ nói thật với Aries rằng ; Gần đây Aries không còn mơ mộng như những ngày trước nữa.
Nhưng lúc ấy, chẳng hiểu vì lí do gì, tôi lại không nói cho Aries biết. Và giờ thì Aries đã rời khỏi đây, hi vọng Aries sẽ không còn giận tôi sau khi kì nghỉ kết thúc, trước đó Aries chẳng buồn nghe điện thoại của tôi. Đó là lần đầu tiên tôi gọi cho Aries, và Aries đã từ chối nghe.
Tôi lang thang trong thư viện rồi dừng chân ở giá sách thứ 5. Truyện và tiểu thuyết. Góc yêu thích của Aries.
Aries từng rất thích nơi này. Đó là lí do duy nhất khiến tôi nán lại giá sách thứ 5 lâu hơn 1 phút. Tôi xem thêm vài gáy sách, xem để đấy, không có ý định mở để đọc. Lí do thứ hai khiến tôi mãi chưa rời khỏi là dòng chữ ghi bằng bút dạ trên tầng sách cao nhất.
"Aries yêu LeO. Mỗi ngày. Mỗi ngày. Mãi mãi "
Tôi cảm nhận rõ tim mình đập nhanh hơn một nhịp.
***
Los Angeles. Một sáng tháng 7.
- LeO, Chúc mừng cuốn tiểu thuyết thứ hai của cậu được xuất bản. Nghe cái tên này " Hãy nói lời yêu khi ở bên nhau", tựa sách hấp dẫn đúng không? LeO, lần này cậu sẽ xuất bản cuốn sách này ở Việt Nam chứ?
- Không.
- Vì sao vậy? Cuốn đầu tiên " Và anh cũng yêu em" nhớ không nhầm là nhà sách phía Việt Nam có mua bản quyền mà.
Tôi không có ý định trả lời câu hỏi của Jonh, tôi đẩy ghế đứng dậy, tiến tới bậu cửa sổ, đẩy khẽ cánh cửa. Nắng ngập trong căn phòng toàn giấy trắng. Mùi nắng mới thơm như mùi tình yêu đầu. Thoang thoảng trong chốc lát, nhưng không thể quên. Giống như tình yêu của tôi dành cho Arise.
Tôi nhận ra mình đã yêu Arise. Mỗi ngày nhiều hơn một ít. Tiếc là thời điểm tôi nhận ra tình cảm của mình là khi tôi đã để vụt mất cơ hội nói cho Arise điều đó. Hai ngày sau chuyến du lịch của Arise, tôi nhận được học bổng ở một trường đại học bên Mĩ.
Tôi chẳng có lí do gì để từ chối suất học bổng này. Trong giây lát tôi quên mất Arise.
Hai tuần bên Mĩ là quãng thời gian tôi có rất nhiều dự định. Tôi hăm hở lao vào học tập, mỗi tối viết ra vài mục tiêu cho ngày sau, và trong tất cả mục tiêu mà tôi đặt ra, mục tiêu nào cũng có từ "học".
Tôi thấy nhớ Arise vào một sáng tháng 12. Tuần thứ 3 khi tôi ở Los Angeles. Tôi nhớ Arise phát điên, nhớ đến mức trong đêm tuyết rơi ấy, tôi chạy một mạch ra sân bay với ý định bay về Việt Nam chỉ để nói với Arise rằng tôi nhớ Arise rất nhiều. Nhưng tôi đã không lên máy bay vào phút chót. Arise, tôi nghĩ rằng Arise không muốn gặp một thằng con trai thờ ơ như tôi. Tôi đã đi Los Angeles mà không nói một lời tạm biệt nào, tôi không lưu số điện thoại của Arise. Tôi run rẩy gọi điện thoại về cho gia đình, bố mẹ tôi nói gia đình Arise đã chuyển nhà ngay sau khi tôi du học được 1 tuần. Tôi mất liên lạc với Arise. Trái tim tôi lạnh lẽo từ ngày ấy.
Hai năm ở Los Angeles, mỗi kì nghỉ hè tôi thường về Việt Nam. Mỗi lần về đến gần tháng, tôi tìm A