Insane
Truyenhay.xemmienphi.net
₪ Game hay cho điện thoại
»
Lượt Xem : (1 / )

Tiểu thuyết Âm Mưu Nơi Công Sở-full

ai là bạn gái của anh chứ!”

Doanh Thiệu Kiệt vừa buông tay, Tô Duyệt Duyệt đã tức tối nhìn anh ta trừng trừng, nhìn mãi, nhìn mãi, hoả khí trong mắt cũng dần dần nguội bớt. Lúc trước vẫn có thể nghe thấy âm thanh xung quanh, vậy mà hiện tại chỉ còn hai người, bốn bề im phăng phắc.

“Lời tôi, tôi, vừa nói, cô đừng cho là thật.”

“Năm trăm cả đi và về.”

“Sáu trăm, cả đi, đi và về.”

“Đi về hằng ngày, nếu thiếu ngày nào, phải trả lại tiền tôi ngày đó.” Tô Duyệt Duyệt không hiểu vì sao cảm thấy bên tai nóng ran, không rõ liệu mặt mình có phải cũng đang nóng bừng theo không.

“Được.”

“Đồ keo kiệt, ngày mai mấy giờ? Xe gì? Số bao nhiêu?”

“Ngày mai bảy giờ bốn mươi phút, ở, ở cổng, Polo màu đen, có hình Kình Thiên Trụ.”

“Xe nhân tình[1">?” Tô Duyệt Duyệt cắt ngang lời Doanh Thiệu Kiệt.

[1"> Đàn ông ngoại tình thường mua xe Polo cho bồ, nên xe Polo được gọi là xe nhân tình.

Doanh Thiệu Kiệt ti hí mắt nhìn cô, rõ ràng đang lúng túng không biết phải nói gì. Tô Duyệt Duyệt chợt thấy ánh mắt đó rất ấm áp, còn mặt mình lại nóng bừng hơn, nếu không phải lúc này là buổi tối, e rằng chàng trai trước mặt đã nhìn thấy rồi, vội nói: “Được, tôi biết rồi, chúc ngủ ngon!”

Một câu cụ thể cô cũng không hỏi, hấp tấp chạy về tầng nhà của mình, Doanh Thiệu Kiệt cảm thấy hơi khó hiểu nhưng nhìn theo bóng dáng tất tưởi dưới ánh trăng kia, bất giác khoé miệng anh cong lên, hiện rõ một nụ cười.


Chương 8: Thu tiền mà là “ga lăng”
Sáng hôm sau, đúng bảy giờ ba mươi tám phút, Tô Duyệt Duyệt đã đứng sẵn ở cổng đợi chiếc ô tô Polo màu đen của Doanh Thiệu Kiệt, do hôm nay đi chung xe nên cô ăn mặc đẹp hơn hôm qua một chút, áo khoác trắng, khăn quàng cổ hồng, khiến cô trông rạng ngời, tươi tắn hơn.

“Kia rồi!”

Chiếc Polo màu đen mau chóng đỗ xịch bên cạnh Tô Duyệt Duyệt, cùng lúc cửa kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai và điềm đạm chẳng khác gì ngày thường của Doanh Thiệu Kiệt, trong khi Tô Duyệt Duyệt vẫn còn bực bội chuyện tối qua, sau khi gặp anh ta về, lúc nào trong đầu cô lúc nào cũng tràn ngập hình ảnh của anh ta, khi ngủ còn mơ thấy đang trả giá với anh ta nữa, cứ ngỡ cùng lắm mình cũng chỉ ngủ muộn hơn bình thường một chút, nào ngờ suốt đêm cô chập chờn, tỉnh dậy rõ sớm.

“Xin chào!”

Doanh Thiệu Kiệt ra hiệu cho Tô Duyệt Duyệt lên xe, tuy nhiên cô gái ở bên ngoài lại đi thẳng tới cửa sau, kéo cửa leo lên ngồi, miệng nói thao thao: “Tôi ngồi ở phía sau, mọi người nói vị trí an toàn nhất chính là ngồi sau tài xế, tôi toàn ngồi như vậy khi đi taxi.”

“Ồ, tôi, tôi lái xe rất cẩn thận.”

“Là anh nói vậy chứ tôi làm sao mà biết có cẩn thận thật hay không.”

Tô Duyệt Duyệt chun mũi, làm mặt hề phía sau lưng Doanh Thiệu Kiệt, hành động này phản chiếu rõ trong gương chiếu hậu, Doanh Thiệu Kiệt tủm tỉm cười, khởi động xe.

“Phải rồi, khi nào lĩnh lương, tôi mới trả tiền cho anh.”

“Không sao.”

Doanh Thiệu Kiệt nói xong, Tô Duyệt Duyệt cũng chẳng còn gì để nói, trong xe thật ấm áp, có lẽ anh đã bật điều hoà từ trước, lúc này dựa lưng vào ghế, cũng có thể nhắm mắt thư giãn khoảng hơn một tiếng.

“Muộn rồi, muộn rồi.”

“Á! Muộn rồi sao, muộn rồi sao?”

Tô Duyệt Duyệt đang lim dim mơ màng, đột nhiên nghe thấy tiếng nói vẳng bên tai, giật mình tỉnh dậy, miệng ngơ ngác hỏi, tay ôm túi cứ thế trượt xuống ghế. Trong lúc hốt hoảng, cô bỗng nghe thấy tiếng cười ha hả.

Đẩy kính lên, Tô Duyệt Duyệt nhìn thấy rõ Doanh Thiệu Kiệt đang cười, lúc này mới phát hiện mình bị anh ta trêu.

“Này, sao anh dám dọa tôi hả?”

“Tôi, tôi…”

Doanh Thiệu Kiệt đang định lên tiếng thanh minh, Tô Duyệt Duyệt đã hằm hằm nhoài người lên ghế phía trước, cất giọng đầy đe doạ: “Còn doạ tôi lần nào, tôi sẽ trừ tiền lần đó, trừ cho tới hết thì thôi.”

Cô gái này quả là không hiền chút nào, Doanh Thiệu Kiệt kỳ thực chỉ muốn gọi cô ta dậy, thấy đã tới công ty rồi mà cô ta vẫn còn ngủ say sưa, trong lúc cấp bách, anh chẳng có cách nào khác nên nghĩ ra tiểu kế này, thử doạ cô ta, nào ngờ bị cô ta quát cho te tua.

“Mà này, sao chưa tới nơi mà anh đã dừng rồi.”

“Vị trí đỗ, đỗ xe của tôi đã nhường, nhường lại cho người khác rồi, bởi vậy, phải, phải dừng ở đây.”

Tô Duyệt Duyệt nhìn ngó xung quanh, đây có lẽ là bãi đỗ xe mà Tống Dật Tuấn và Như An Tâm đã nói tới, ở cổng phụ phía nam. Nghe Doanh Thiệu Kiệt nói, hoá ra, anh ta cũng có vị trí đỗ xe của riêng mình, nhưng vì sao lại muốn nhường chứ? Có đến tám, chín mươi phần trăm là muốn nịnh nọt ai đó rồi.

“Đi thêm một, một chút đường thôi, có thể, có thể đi bằng đường cổng phụ được rồi đấy.” Doanh Thiệu Kiệt cho rằng Tô Duyệt Duyệt đang nhớ tới cổng phụ phía nam bị đóng vào hôm đầu tiên gặp mình, bèn giải thích ngay.

Tô Duyệt Duyệt được anh ta nhắc mới nhớ ra, thầm nghĩ đi làm vẫn quan trọng hơn, đồng hồ trên xe đã chỉ tám giờ năm phút, xách túi, mở cửa bước ra. Doanh Thiệu Kiệt thấy cô ra khỏi xe thì cũng bước theo ra, khoá cửa xe lại.

“Eric, giờ cậu đỗ ở đây à?”

Ở cách đó không xa, một người đàn ông béo lùn chào hỏi Doanh Thiệu Kiệt, Doanh Thiệu Kiệt lập tức nói: “Vâng gần mà.”

“Cô gái này… sao tôi chưa gặp nhỉ?”

Tô Duyệt Duyệt đi phía trước, người đàn ông béo lùn sau khi quan sát cô từ phía sau thì hỏi Doanh Thiệu Kiệt. Doanh Thiệu Kiệt mỉm cười nói: “Đồng nghiệp ở JSCT.”

“Cậu đúng là ga lăng thật, vị trí đỗ xe dưới tầng hầm nhường lại cho “bà bụng ỏng” của phòng Tài vụ, giờ đi làm còn đưa đón cả đồng nghiệp JSCT.”

Người đàn ông béo lùn đang tán dương Doanh Thiệu Kiệt, Tô Duyệt Duyệt bất ngờ quay đầu lại, đang định nói: “Tôi phải trả tiền anh ta đấy.” Song lời còn chưa kịp phát ra, bỗng thấy người đàn ông béo lùn đang nhìn mình bằng ánh mắt dò xét tới kỳ lạ, cô lập tức quay đi, làu bàu: “Ga lăng gì chứ, xí!”

Anh ta chỉ ga lăng với “bà bụng ỏng” chứ đối với Tô Duyệt Duyệt làm gì có chút ga lăng nào. Tô Duyệt Duyệt bước vào cầu thang, không thèm để ý người phía sau nói gì, chỉ nghe thấy Doanh Thiệu Kiệt nói một câu: “Năm giờ, năm giờ ba mươi nhé!”

“Sue!”

“Ồ, chào Chris!”

“Hôm nay mặc đẹp thế!” Nghe Như An Tâm khen cách ăn mặc của mình, Tô Duyệt Duyệt cười híp mắt. Như An Tâm thấy cô cười, lại hỏi thêm một câu: “Cô đi gì tới đây?”

“Tôi á?”

Tô Duyệt Duyệt quay đầu lại nhưng Doanh Thiệu Kiệt đã biến mất từ lúc nào, rõ ràng vừa ở bên cạnh mình, giờ đã không thấy bóng dáng đâu, còn người đàn ông béo lùn kia lại vừa hay đang nhìn mình. Đoán chừng anh chàng này có lẽ quên thứ gì trên xe, không ngờ anh ta biến mất hút luôn.

Đúng lúc này, thang máy mở ra, người đợi phía ngoài lần lượt bước vào trong. Câu trả lời của Tô Duyệt Duyệt đã bị nuốt xuống cổ họng rồi. Nhiệm vụ chính của hôm nay vẫn là học nghiệp vụ, cùng Như An Tâm và Vu Tiểu Giai đợi tới giờ ăn trưa mới về phòng làm việc. Bữa trưa hôm qua là Tống Dật Tuấn mời, còn hôm nay là ăn tự túc.

“Món Hàn Quốc đó rất ngon, hay chúng ta tới đó ăn nữa đi!” Như An Tâm đề xuất ý kiến với Vu Tiểu Giai và Tô Duyệt Duyệt, Vu Tiểu Giai giữ thể diện không phản bác nhưng Tô Duyệt Duyệt biết món Hàn Quốc không hề rẻ chút nào, đang ngần ngừ, kiếm cớ thoái thác, bỗng nghe thấy Tống Dật Tuấn gọi mình từ trong phòng làm việc, thế là may quá, tìm đ
<<1 ... 1011121314 ... 73>>
Từ khóa Google : ,,
₪ Xem thêm truyện hay
Tiểu thuyết Kẹo Đã Mở Không Thể Trả Lại-full
Tiểu thuyết Đại Tiểu Thư Của Tôi-full
Tiểu thuyết Hạt Tiêu Nhỏ Trên Bàn Cơm-full
Tiểu thuyết Vợ Yêu Gây Họa-full
Tiểu thuyết Cưng À, Đừng Vờ Đứng Đắn Nữa-full
₪ Tải game miễn phí
Về Trang Chủ Tiểu thuyết ngôn tình Tiểu thuyết tình yêu Truyện teen đang yêu Truyện teen lãng mạn Truyện tình cảm mới
1731/7809
Tải game android iphone ipad, Truyện tiểu thuyết teen
@ 2015 - Chuyenmoi.wap.sh
Nội dung được sưu tầm từ internet