XtGem Forum catalog
Truyenhay.xemmienphi.net
₪ Game hay cho điện thoại
»
Lượt Xem : (1 / )

Tiểu thuyết Âm Mưu Nơi Công Sở-full

thiện, trong mắt Tô Duyệt Duyệt, một cô gái vừa tốt nghiệp đã kết hôn, rồi ở nhà chăm sóc gia đình đương nhiên sẽ thuần khiết, trong sáng hơn cô rất nhiều. Nhưng lẽ nào giữa cô ấy và Lâm Tử Văn lại giống như những lời Doanh Thiệu Kiệt nói, mối quan hệ của họ đang có kẻ thứ ba xen vào? Nếu là thật, một cô gái yếu đuối như thế làm sao có thể chịu đựng nổi? Nhưng từ thời đại học thậm chí là đến cả hiện nay, Lâm Tử Văn luôn yêu thương Mèo con, dường như không có một chút khác biệt nào so với thời đại học, anh ta làm sao có thể đối xử với Mèo con như vậy được?

“Cô có cần mua, mua đồ ăn không?”

“Tôi?”

Duyệt Duyệt luôn trong trạng thái căng thẳng, dường như đã quên mất cảm giác đói, mãi tới khi Doanh Thiệu Kiệt nhắc tới mua đồ ăn, cô mới cảm thấy sôi bụng, lại nghĩ khi Doanh Thiệu Kiệt đến bệnh viện cũng gần tới giờ ăn trưa, cũng vì mình mà phải chịu đói nên cô cảm thấy hơi ngại, liền nói với anh ta: “Hôm qua tôi đã mua đồ ăn rồi, anh vẫn chưa ăn đúng không, vậy đến nhà tôi ăn đi!”

“Nhà, nhà cô?”

“Đúng thế, cảm ơn anh đã mua giúp tôi băng Zilgo, còn đưa tôi về nữa.” Tô Duyệt Duyệt nhìn vào mu bàn tay của mình, cười nhăn nhó, Doanh Thiệu Kiệt liền nói tiếp: “Hay là đến, đến nhà tôi. Tâm trạng của cô không được tốt, bị ảnh hưởng quá nhiều bởi, bởi chuyện lúc sáng.”

“Nhà anh có đồ ăn không? Trong nhà tôi vẫn còn đồ ăn.”

Nói thực, cô cũng chẳng biết nhà của Doanh Thiệu Kiệt trông như thế nào, đột nhiên đến nhà một người con trai mới quen chưa được nửa tháng, lại là tới để ăn uống, xem ra có vẻ không được hay cho lắm, nhưng đối phương lại không hề để ý tới chuyện đó, ngược lại còn nói: “Tôi, tôi cũng có đồ ăn, có thể ăn, lẩu.”’

“Hay là thôi, đến nhà tôi tiện hơn.”

Thực ra, đến nhà ai thì cũng chỉ có hai người một nam một nữ ở trong một phòng, có điều Tô Duyệt Duyệt cảm thấy về nhà mình sẽ yên tâm hơn một chút, đôi khi, phụ nữ luôn dùng phán đoán của mình để đánh giá một số vấn đề lý tính. Doanh Thiệu Kiệt là một người đàn ông lý tính, anh không đồng ý với lời đề xuất của Tô Duyệt Duyệt, khi cô vừa nói xong, liền chêm vào mấy câu đánh giá: “Nhà cô, nhà tôi, nhà chúng, chúng ta…”

“Này, không phải nhà chúng ta, nhà anh là của anh, nhà tôi là của tôi, sao lại biến thành nhà chúng ta? Thật là, được rồi, không đùa với anh nữa, anh đi cất xe đi, anh cũng đã biết nhà tôi rồi, tự lên nhé.”

Tô Duyệt Duyệt ngắt lời Doanh Thiệu Kiệt, bước ra khỏi xe, Doanh Thiệu Kiệt không nói lời nào, lái xe ra bãi đỗ. Tô Duyệt Duyệt vội vã trở về nhà mình trước, còn chưa kịp dọn dẹp gì, đã thấy Doanh Thiệu Kiệt bấm chuông cửa.

Mở cửa ra, Tô Duyệt Duyệt đang định nói: “Anh đi gì mà nhanh thế?”, đã thấy Doanh Thiệu Kiệt tay xách lỉnh kỉnh nào là nồi lẩu điện, nào là rau đi vào phòng khách. Anh ta đi phăm phăm vào phòng khách như thể đã quen thuộc nơi này lắm rồi, đặt đồ lên bàn, nói: “Dọn dẹp, sạch sẽ đi.”

“Anh làm gì vậy, mang những thứ này tới làm gì?”

“Không phải nấu, ăn, ăn lẩu.”

“Hả?”

Tô Duyệt Duyệt vẫn còn đang nghĩ về Mèo con, cô hơi sững lại trước những hành động này của Doanh Thiệu Kiệt nhưng rồi cũng nhanh chóng lấy lại trạng thái bình thường.

“Cô ăn tương hải sản, hay, hay tương ớt?”

“Tương ớt đi.”

Tô Duyệt Duyệt lau bàn, nhân tiện rót đầy hai cốc nước. Doanh Thiệu Kiệt chuẩn bị rất nhanh, bắc nồi, đổ nước, chế nguyên liệu, loáng cái đã xong, cứ như thể anh ta chính là chủ nhân của ngôi nhà này vậy.

“Anh cởi áo ra như vậy không lạnh sao? Để tôi đi bật quạt sưởi ấm.” Tô Duyệt Duyệt thấy Doanh Thiệu Kiệt cởi áo để chuẩn bị đồ ăn, lập tức quay người đi vào trong phòng bật quạt sưởi ấm, miệng cằn nhằn: “Chủ ngôi nhà này rất kẹt sỉ, giống hệt anh, ngay cả điều hòa cũng không lắp.”

“Không, không sao, ăn lẩu sẽ hết lạnh ngay.”

Doanh Thiệu Kiệt thoáng chút ngại ngùng, thấy Tô Duyệt Duyệt bật quạt sưởi, liền gọi cô mau ra ăn. Nồi lẩu bốc hơi nghi ngút, hơi ấm nhanh chóng lan tỏa khắp căn phòng, ăn vào một lúc đã thấy người ấm lên rất nhiều. Tô Duyệt Duyệt cũng là người thích ăn lẩu, chỉ có điều không biết là do đói quá hay tâm trạng không thể vui lên được mà cảm thấy mùi vị của nồi lẩu kém ngon hơn bình thường.

“Đừng nghĩ nhiều, nhiều nữa. Chuyện, chuyện đó chẳng liên quan gì đến cô cả.”

“Ăn xong tôi sẽ gọi điện cho Tử Văn hỏi xem sao.”

Tô Duyệt Duyệt không yên tâm về Mèo con, tronglòng luôn cảm thấy lo lắng, tình cảnh lúc sáng lại hiện rõ mồn một trước mắt cô, tự nhiên mọi suy nghĩ trong đầu và lời nói ra đều liên quan mật thiết đến truyện này. Doanh Thiệu Kiệt khẽ thở dài rồi không nói thêm lời nào nữa.

Ăn lẩu xong tầm khoảng ba rưỡi, Tô Duyệt Duyệt đang định dọn dẹp bát đĩa rồi gọi điện thoại nhưng chẳng may lại để tay chạm vào thành nồi, ngón tay lập tức bỏng rát.

“Ái! Chết rồi, phồng rộp lên rồi!”

Còn chưa kịp thực hiện bất cứ biện pháp bảo vệ nào , trên ngón tay đã phồng lên một mụn nước, chau tít mày lại, Tô Duyệt Duyệt nghiến răng nói: “Tôi phải lấy kim chọc vỡ mới được.”

“Không đau sao?”

Doanh Thiệu Kiệt lập tức bước lên, chặn Tô Duyệt Duyệt lại, Tô Duyệt Duyệt không hiểu, ngẩng đầu nhìn anh ta, nói: “Mụn bỏng không chọc ra thì sao mà khỏi được? Ngày mai còn phải làm việc nữa! Hai tuần trước đều đi nghe tập huấn, khó khăn lắm mới được nhận vào làm chính thức, sao có thể để tay bị bỏng thế này được? Chẳng thà chọc nó ra còn hơn cứ để nó nổi lên như vậy. Thôi, đừng cản tôi nữa, tôi sẽ lấy kim chọc ra.”

“Đừng làm bừa, chẳng may nhiễm trùng thì làm thế nào?”

“Ủa?”

Tô Duyệt Duyệt đột nhiên nhìn thẳng vào Doanh Thiệu Kiệt, hiếu kỳ hỏi: “Anh không nói lắp nữa à?”

“Không, chỉ là, tôi, tôi quan, quan tâm cô mà thôi.”

Doanh Thiệu Kiệt quay mặt đi nhưng Tô Duyệt Duyệt vẫn nhìn theo anh: “Không phải anh đang nói dối đấy chứ?”

“Tôi, tôi đi dọn dẹp đây.”

“Vừa rồi anh nói rất trôi chảy. Thôi được rồi, tôi đi chọc mụn đã.” Tô Duyệt Duyệt vòng qua Doanh Thiệu Kiệt, xuống bếp lấy kim, Doanh Thiệu Kiệt đang lúng túng vì lời cô vừa nói đã không kịp chặn cô lại, chỉ nghe thấy tiếng kêu đau đớn phát ra từ phòng bếp, anh cũng cảm thấy đau nhói trong tim.

“Vẫn rất đau!”

Từ trong phòng bếp Tô Duyệt Duyệt nói vọng ra, sau đó đi ra ngoài với một đầu ngón tay băng bó.

“Vẫn đau à?”

“Tất nhiên rồi. Nhưng không sao, chọc ra rồi một lát nữa sẽ đỡ. Như vậy đánh máy sẽ không bị đau, Kevin nói lượng công việc khi làm việc chính thức không hề ít chút nào.”

“Ồ!”

Doanh Thiệu Kiệt đứng trơ như khúc gỗ, Tô Duyệt Duyệt lại nói: “Được rồi, để tôi đi rửa nồi cho anh, lát anh mang về.” Tô Duyệt Duyệt đưa tay, cầm lấy cái quai nồi định mang đi rửa, nhưng bàn tay của Doanh Thiệu Kiệt đã đặt lên mu bàn tay cô, trong tích tắc, không khí xung quanh bỗng trở nên ấm áp lạ thường, nhưng nhiều hơn thế là một chút ngại ngùng, hai ánh mắt ở phía sau lớp kính vô tình chạm vào nhau, sau đó mỗi ánh mắt lại lập tức lảng sang chỗ khác.

“Để, để tôi làm.”

Giọng của anh rất ấm áp, ấm áp hệt như lòng bàn tay của anh vậy, hai má Tô Duyệt Duyệt ửng đỏ, mau chóng rụt tay lại, nói: “Cảm ơn!”

Doanh Thiệu Kiệt cầm cái nồi đi vào bếp, còn Tô Duyệt Duyệt thì nhìn mình trong gương, mình làm sao thế này? Tự nhiên hai má ửng đỏ, m
<<1 ... 1718192021 ... 73>>
Từ khóa Google : ,,
₪ Xem thêm truyện hay
Tiểu thuyết Kẹo Đã Mở Không Thể Trả Lại-full
Tiểu thuyết Đại Tiểu Thư Của Tôi-full
Tiểu thuyết Hạt Tiêu Nhỏ Trên Bàn Cơm-full
Tiểu thuyết Vợ Yêu Gây Họa-full
Tiểu thuyết Cưng À, Đừng Vờ Đứng Đắn Nữa-full
₪ Tải game miễn phí
Về Trang Chủ Tiểu thuyết ngôn tình Tiểu thuyết tình yêu Truyện teen đang yêu Truyện teen lãng mạn Truyện tình cảm mới
215/8238
Tải game android iphone ipad, Truyện tiểu thuyết teen
@ 2015 - Chuyenmoi.wap.sh
Nội dung được sưu tầm từ internet