Truyenhay.xemmienphi.net
₪ Game hay cho điện thoại
»
Lượt Xem : (1 / )

Tiểu thuyết Âm Mưu Nơi Công Sở-full

rồi, được rồi, không đôi co với anh nữa, chú ý lái xe đi, tính mạng của tôi hoàn toàn nằm trong tay anh đấy.”

Doanh Thiệu Kiệt muốn phản đối nhưng lập tức bị miệng lưỡi sắc sảo của Tô Duyệt Duyệt chặn đứng, đành phải tập trung lái xe.

Sáng thứ Bảy, Tô Duyệt Duyệt đã gọi điện cho Doanh Thiệu Kiệt, Doanh Thiệu Kiệt mơ mơ màng màng tưởng mình đặt nhầm báo thức, mắt nhắm mắt mở trả lời: “Đã, đã chín rưỡi rồi à?”, lần tìm đồng hồ báo thức ở đầu giường, cố gắng chống mí mắt lên xem, thì ra mới bảy giờ, mà đã đánh thức mình dậy.Đêm qua anh còn thức xem bóng đá tới sáng, chỉ mới ngủ được tầm bốn tiếng chứ mấy, vậy mà đã bị Tô Duyệt Duyệt gọi điện quấy rầy rồi.

Tuy nhiên Tô Duyệt Duyệt không quan tâm, chỉ hùng hổ nói: “Vẫn chưa tỉnh à? Hễ đến cuối tuần lại lười chảy thây chảy mỡ. Đâu có giống tôi, ngày nào cũng chăm chỉ như ngày nào. Theo anh, chúng ta có nên đi sớm một chút ghé qua siêu thị mua cho Bồn tắm nhỏ ít đồ không? Đại loại như thức ăn hay khay vệ sinh dành cho chó ấy? Tôi đoán có thể Mèo con sẽ đưa chúng ta một ít đồ ăn cho chó, còn những thứ khác thì phải tự chuẩn bị.”

“Siêu, siêu thị? Mới bảy giờ, siêu thị còn chưa mở mà.”

“Vậy tôi mới phải gọi anh dậy, còn đánh răng rửa mặt, ăn sáng nữa, rồi mới ghé qua siêu thị chứ, rồi còn…”

“Được rồi, được rồi, tôi dậy, tôi dậy.”

Doanh Thiệu Kiệt uể oải ngồi dậy, cuối cùng cũng đã đáp ứng được yêu cầu của Tô Duyệt Duyệt, đúng tám giờ mười lăm phút lái xe đưa cô đến siêu thị, rồi tiến vào trong cùng đám ông già bà cả đến từ rõ sớm để mua đồ tươi và rẻ. Đồ dành cho vật nuôi lại không rẻ chút nào, dù là quầy giảm giá trong siêu thị thì giácũng vẫn cao ngất ngưởng. Tô Duyệt Duyệt vốn định tiết kiệm một chút tiền nhưng nghĩ mình còn mắc nợ Mèo con, liền nghiến răng nghiến lợi bỏ chúng vào trong xe đẩy, nhân tiện cũng mua luôn một ít rau giá rẻ. Khi tính tiền, Tô Duyệt Duyệt thanh toán bằng thẻ tiền lương của mình, số tiền còn lại trong thẻ không nhiều, nhưng Tô Duyệt Duyệt nghĩ mình cũng sắp được nhận tiền lương tháng đầu tiên ở JSCT rồi nên không có gì phải lo lắng, giúp Mèo con chăm sóc tốt chú chó cưng Bồn tắm nhỏ, coi như cũng là điều an ủi với lương tâm của cô.

“Cô không có, không có thẻ tín dụng à?”

Thanh toán xong, Tô Duyệt Duyệt tìm một góc để kiểm tra lại hóa đơn, nghe thấy Doanh Thiệu Kiệt đứng bên cạnh hỏi vậy, lập tức bĩu môi, nói: “Tôi không làm nô lệ thẻ, còn nữa, nô lệ phòng, nô lệ xe, tất cả tôi đều không làm nhé.”

“Được rồi, chúng, chúng ta đi thôi.”

Doanh Thiệu kiệt thấy Tô Duyệt Duyệt bắt đầu sưng sỉa mặt mày, vội vã đẩy xe hàng tới bãi đỗ xe, vừa hay nghe thấy một đôi vợ chồng già đang xách trứng gà đi ngang qua bàn luận về mối quan hệ giữa mình với Tô Duyệt Duyệt.

“Nhìn đôi vợ chồng trẻ kìa!”

“Đẹp đôi thật, nhìn là biết họ đang rất hạnh phúc, chẳng khác gì chúng ta ngày xưa.”

Lời nói của đôi vợ chồng già đột nhiên khiến Doanh Thiệu Kiệt nhớ tới quá khứ đau xót của mình, bàn tay nắm tay đẩy xe hàng khẽ run lên rồi từ từ thả lỏng, nỗi đau âm ỷ phút chốc bùng lên, đã lâu lắm rồi nhưng anh vẫn không thể quên được chuyện đó.

“Đi thôi, đi thôi, còn đứng ngây ra đó làm gì, rồi lại bị người khác nói cho.”

Bàn tay mảnh mai đặt lên tay đẩy xe hàng, cô gái đã đỏ mặt giằng lấy chiếc xe từ tay chàng trai, đẩy thẳng một mạch về phía bãi đỗ xe. Doanh Thiệu Kiệt lúc này mới giật mình nhận ra đã quên mất Tô Duyệt Duyệt, vội vã đuổi theo, nói: “Tôi, tôi đến đây.”

“Này, miệng là miệng của người ta, họ nói gì thì kệhọ, hơn nữa cô gái ngọc ngà như tôi đây còn chẳng bận tâm, đàn ông con trai như anh để ý làm gì chứ?”

“Tôi…”

Doanh Thiệu Kiệt định lên tiếng giải thích nhưng Tô Duyệt Duyệt đã “hạ lệnh”: “Mau mở cửa xe cho tôi để đồ nào!”

Trên đường lái xe, dường như Doanh Thiệu Kiệt vẫn chưa gạt bỏ hết suy tư trong lòng, rõ ràng đèn xanh đã bật nhưng xe vẫn cứ đứng im ở đó, mãi đến khi xe phía sau bấm còi inh ỏi, Tô Duyệt Duyệt mới đập vào người anh ta, nói: “Đèn xanh rồi, đèn xanh rồi, anh làm sao thế? Xe bị hỏng à?”

“Không.”

Tới khi khởi động xong xe thì đèn xanh đã lại chuyển thành đèn đỏ, Tô Duyệt Duyệt không biết tại sao Doanh Thiệu Kiệt lại trở nên lề mề, chậm chạp như vậy, phản ứng này của anh ta khiến cô cảm thấy rất kỳ lạ. Khi đến nhà Mèo con, Tô Duyệt Duyệt muốn Doanh Thiệu Kiệt cùng vào nhà nhưng Doanh Thiệu Kiệt lại từ chối. Mãi tới khi Tô Duyệt Duyệt ôm Bồn tắm nhỏ đi ra, Doanh Thiệu Kiệt mới mở cửa xe giúp cô.

“Anh là bạn trai của Duyệt Duyệt à?”

“Không, không phải, anh ấy là đồng nghiệp của mình.”

Tô Duyệt Duyệt vội chạy lên trước mặt Mèo con, giải nguy thay cho Doanh Thiệu Kiệt, Mèo con nhún vai, vuốt vuốt má Bồn tắm nhỏ nói với vẻ quyến luyến: “Sau này phải ngoan đấy, phải biết nghe lời chị Duyệt Duyệt, nhớ chưa cưng!”

“Gâu… gâu…”

Dường như Bồn tắm nhỏ biết chủ nhân tặng mình cho người khác nên lập tức sủa loạn xị, Mèo con thấy vậy không cầm lòng được, rơm rớm nước mắt, Tô Duyệt Duyệt lập tức an ủi cô bạn: “Nếu cậu nhớ Bồn tắm nhỏ thì cứ đến nhà mình. Ngoài trời gió lạnh, cậu còn đang yếu, mau vào nhà đi.”

“Cậu thay mình chăm sóc Bồn tắm nhỏ nhé.”

“Yên tâm đi.”

Tô Duyệt Duyệt khẽ đẩy cánh tay Mèo con, bảo Mèo con vào trong nhà, Mèo con “híc” lên một tiếng, hai con mắt đỏ hoe, Tô Duyệt Duyệt vội hỏi: “Sao thế?”

“Không, không sao, cậu về đi.”

Mèo con lùi lại phía sau một bước, ánh mắt né tránh nhìn vào trong nhà, vừa rồi còn rơm rớm nước mắt, giờ đã quả quyết nói: “Tạm biệt nhé!”

“Ừ, tạm biệt!”

Tô Duyệt Duyệt và Doanh Thiệu Kiệt chào từ biệt Mèo con, Mèo con lập tức trở vào căn nhà sang trọng của mình, Bồn tắm nhỏ không chịu nằm yên trong lòng Tô Duyệt Duyệt, cô vội xoa đầu nó, nói: “Ngoan nào, chị sẽ đưa em về nhà rồi cho em ăn nhé.”

“Đừng cho, cho nó ăn quá nhiều.”

“Ồ, anh đã từng nuôi chó rồi à?”

“Khi làm tình nguyện viên, tôi cũng đã từng có thời gian làm cho trung, trung tâm bảo vệ động vật nuôi.”

“Ồ, thật không ngờ anh cũng có tấm lòng yêu thương động vật cơ đấy. Tôi còn cho rằng anh chỉ biết ngủ với cả tính toán chi li thôi.”

“Tôi xem đá bóng nên mới ngủ, ngủ dậy muộn.”

“Anh xem bóng đá, vậy có biết đá bóng không?”

Tô Duyệt Duyệt nhìn Doanh Thiệu Kiệt qua tấm gương phía đầu xe, trông bộ dạng thư sinh của anh ta thật không giống vận động viên chút nào. Doanh Thiệu Kiệt lại phản ứng rất nhanh, trả lời ngay không chút do dự: “Tất nhiên!” Tô Duyệt Duyệt thầm nghĩ, anh chàng này thật biết nói khoác, liền chun mũi, châm biếm nói: “Chắc anh làm thủ môn à?”

“Tiền, tiền đạo.”

Tiền đạo? Anh ta đeo cặp kính dày cộp như vậy mà cũng đòi làm tiền đạo? Cũng không biết khi anh ta làm tiền đạo, khung thành của đội nhà thủng lưới bao nhiêu bàn nữa. Nghĩ như vậy thôi nhưng Tô Duyệt Duyệt vẫn cảm thấy rất vui.

Bồn tắm nhỏ ngẩng đầu nhìn người đang ôm mình, sủa liền hai tiếng “gâu gâu” rồi lại nép vào cánh tay ấm áp. Liệu trong cái đầu bé nhỏ kia đang nghĩ gì, chủ nhân đã vứt bỏ nó, người đeo kính kia sẽ trở thành chủ nhân mới của nó chăng. Ngay cả chiếc xe cũng không giống trước đây, tương lai của nó chắc hẳn sẽ rất tối tăm, mù mịt!

Người đàn ông ở vị trí lái xe cuối cùng cũng
<<1 ... 2425262728 ... 73>>
Từ khóa Google : ,,
₪ Xem thêm truyện hay
Tiểu thuyết Kẹo Đã Mở Không Thể Trả Lại-full
Tiểu thuyết Đại Tiểu Thư Của Tôi-full
Tiểu thuyết Hạt Tiêu Nhỏ Trên Bàn Cơm-full
Tiểu thuyết Vợ Yêu Gây Họa-full
Tiểu thuyết Cưng À, Đừng Vờ Đứng Đắn Nữa-full
₪ Tải game miễn phí
Về Trang Chủ Tiểu thuyết ngôn tình Tiểu thuyết tình yêu Truyện teen đang yêu Truyện teen lãng mạn Truyện tình cảm mới
363/8386
Tải game android iphone ipad, Truyện tiểu thuyết teen
@ 2015 - Chuyenmoi.wap.sh
Nội dung được sưu tầm từ internet

The Soda Pop