i cắt đứt quan hệ với cô ta như nam diễn viên trong phim truyền hình, cứ coi mình và cô ấy có quan hệ đi. Nhưng thật ngạc nhiên, ở đầu dây bên kia lại không phải giọng nói của cô ta.
“Này, mũi lọ hoa, anh đang nói chuyện với ai thế, sao kích động vậy?”
Mũi lọ hoa.
Là điện thoại của Tô Duyệt Duyệt, anh hạ chiếc điện thoại bên tai xuống nhìn xác nhận, tâm trạng bỗng nhiên thấy thoải mái hơn hẳn, anh nói: “Không có gì, sao cô vẫn chưa, chưa đi ngủ?”
“À, sáng mai tôi gọi anh dậy, hay anh gọi tôi dậy? Hay thế này đi, ai dậy trước thì gọi người kia dậy, chúng ta không thể đến muộn được.”
“Được, ngủ sớm đi.”
Rõ ràng đã thấy bên cô đã tắt đèn, một lúc sau đột nhiên lại gọi điện thoại sang, Doanh Thiệu Kiệt bất giác mỉm cười, khuyên cô đi ngủ sớm một chút. Tô Duyệt Duyệt “ừ” một tiếng, rồi cũng tắt điện thoại.
Có điều, vừa trùm chăn lên đầu, lại có tin nhắn gửi đến nhưng lần này là tin nhắn của Tô Duyệt Duyệt.
“Lúc nãy quên không hỏi mũi anh đã đỡ chưa, chúc ngủ ngon, mũi lọ hoa.”
Bắt đầu từ tối nay, anh đã có một biệt danh mới rồi!
Chương 22: Rắc rối trên máy bay, lúng túng trong khách sạn
Sáng sớm hôm sau, hai người đều dậy rất sớm, bởi lẽ cả hai đều ngủ không ngon giấc, nguyên nhân lại không rõ, dường như càng muốn ngủ thì càng nghĩ tới chuyện sáng mai ai sẽ là người chủ động gọi điện cho người kia trước. Về lý, Doanh Thiệu Kiệt là người quen đi công tác, song suốt đêm cũng trằn trọc không ngon giấc. Cho tới ngày hôm sau, lúc Tô Duyệt Duyệt gọi điện thoại tới, anh mới bớt suy nghĩ, bắt đầu có vẻ chìm vào giấc ngủ.
Có điều, cuộc họp ngày hôm nay không cho phép anh ngủ nướng, gọi taxi xong liền xuống lầu ngay. Đợi chưa tới mười phút, Tô Duyệt Duyệt đã xuất hiện, cô mặc một bộ nhung màu trắng trông dễ thương hệt một chú cừu hiền lành, kéo một chiếc va li ở phía sau. Doanh Thiệu Kiệt vội vàng chạy lại giúp cô, chẳng hiểu sao vừa kéo va li được một đoạn, bỗng “cạch” một tiếng, tay cầm của chiếc va li gãy làm đôi.
Chiếc va li đổ ập xuống đất, cặp tài liệu, quần áo và vài bộ đồ lót cuộn tròn xổ tung ra ngoài, thu hút ánh nhìn của vài người tập thể dục buổi sáng vừa hay đi ngang qua. Tô Duyệt Duyệt đỏ bừng mặt, vội vã ngồi thụp xuống vơ nháo nhào đống quần áo. Chiếc va li này cô mua từ thời đại học, giá khá rẻ, đương nhiên chất lượng không tốt. Bình thường ít khi sử dụng, do vậy mỗi lần dùng đều rất cẩn thận, nào ngờ Doanh Thiệu Kiệt quá “mạnh tay” nên đã khiến nó thành ra nông nỗi này. Trong lòng tuy khó chịu, song lại chẳng nghĩ ra được lời nào trách cứ anh. Doanh Thiệu Kiệt cũng rất lúng túng, vốn muốn giúp nhưng càng giúp càng rối, cúi gập người định nhặt đồ cho cô, song đồ của phụ nữ anh lại không dám đụng vào nên lại chẳng làm được gì, chỉ biết luôn miệng rối rít: “Xin, xin lỗi!” Bàn tay vẫn chẳng cầm được vật gì cho tới khi trên đất chỉ còn lại cặp tài liệu. Do thời gian quá gấp, Tô Duyệt Duyệt chỉ kịp quơ nháo nhào cả đống quần áo nhét vào trong va li mà không gấp gọn gàng, bởi vậy ciếc va li phồng to tướng, nhưng lại không thể đựng hết đồ, còn trơ lại cặp tài liệu. Doanh Thiệu Kiệt bèn đề nghị Tô Duyệt Duyệt để cặp tài liệu vào trong va li của mình, đợi tới khách sạn tính sau.
Mặc dù xảy ra sự cố, song do thời gian còn sớm, đi đường lại thuận lợi nên khi tới sân bay, vẫn còn một lúc nữa mới tới giờ máy bay cất cánh.
“Để tôi xách nhé!”
Doanh Thiệu Kiệt ngập ngừng đưa ra lời đề nghị, sau nhiều lần nhìn Tô Duyệt Duyệt trên suốt dọc đường đi, anh mới đủ can đảm nói ra câu này. Anh cũng chỉ có thể làm được mỗi việc xách hành lý cho cô để tạ lỗi mà mình vừa gây ra, ngoài việc này, anh quả thực không nghĩ ra việc nào khác. Quả nhiên, Tô Duyệt Duyệt đồng ý nhưng với một điều kiện, cô sẽ kéo chiếc va li xách tay của anh.
Thỏa thuận xong xuôi, xuống taxi, hai người một xách, một kéo va li đối phương. Tô Duyệt Duyệt kéo chiếc va li của anh trượt băng băng trên đại sảnh sân bay. Tuy nhiên mới đi được một đoạn, cô bỗng thấy mình đã lạc mất anh, xung quanh người qua người lại như mắc cửi. Cô bất giác cảm thấy hơi sợ. Ở một nơi rộng lớn như thế này, nhìn chẳng thấy đâu là đầu, đâu là cuối, chỉ thấy người mình, người ngoại quốc, xe chở hành lý, xe chở người qua lại tấp nập, cô có thể ngửi thấy mùi nước hoa của đủ các thương hiệu khác nhau, tuy nhiên trước mặt toàn là người xa lạ.
Cứ ngỡ ga tàu mới là nơi đáng sợ nhất, nào ngờ sân bay còn đáng sợ hơn cả ga tàu. Tuy nói về mật độ người thì ờ sân bay thua xa ga tàu nhưng cảm giác bơ vơ lạc lỏng ở sân bay lại không dễ chịu chút nào. Tô Duyệt Duyệt lo lắng nhìn xung quanh, hy vọng tìm thấy bóng dáng quen thuộc trong dòng người qua lại như mắc cửi kia, lẩm bẩm: “Cái anh chàng này chân dài thế không biết!”
Anh đứng ở nơi họ xuống xe, đang chuẩn bị đi cùng Tô Duyệt Duyệt nhưng vào lúc lôi cái va li ra, ánh mắt vô tình nhìn về phía xa bỗng bắt gặp hình ảnh một người đàn ông đặt tay lên eo một cô gái, kéo cô ấy lại hôn. Người đàn ông đó ăn mặc không cầu kỳ, song trông có vẻ rất nho nhã, lịch sự, dường như anh đã từng gặp ở đâu đó, song nhất thời chưa nghĩ ra, còn cô gái kia đã quá quen thuộc với anh.
Hừm, đã nói là đang sống những tháng ngày mà bản thân thấy thoải mái, thì cứ sống thế đi, hôm qua hà cớ gì phải nhắn tin chứ? Đang thầm cười giễu cợt, còn chưa dứt khỏi xuy nghĩ thì bên tai đã vang lên một giọng con gái: “Anh Doanh Thiệu Kiệt này, những cô gái đẹp như thế nào lại khiến anh si mê vậy?”
Lúc này, anh thừa nhận mình đã bị người khác nhìn thấu tâm can, chợt thấy bối rối, đành giả vờ nói: “Đâu có, tôi vừa nhìn thấy một người quen.”
“Người quen? Thảo nào lời đàn ông nói không đáng tin cậy. Nếu là người quen, sao không tới chào lấy một tiếng?”
Câu hỏi của cô khiến anh càng bối rối, vội đánh trống lãng, nói: “Mau check in thôi.”
“Ừ.”
Tô Duyệt Duyệt không tiếp tục vặn hỏi nữa, vội giục Doanh Thiệu Kiệt làm thủ tục lên máy bay, ban nãy tìm được anh, cô có cảm giác an toàn hơn hẳn, liền sải bước, đi sát bên cạnh anh, coi anh như “tấm khiên an toàn bằng da bằng thịt”, không muốn tách rời dẫu chỉ nửa bước.
Quá trình làm thủ tục diễn ra nhanh chóng, bởi lẽ hành lý của cô đúng với khối lượng đăng ký, Doanh Thiệu Kiệt giúp cô để hành lý lên băng truyền, nhìn hành lý của mình dần dần mất hút, Tô Duyệt Duyệt không khỏi lo lắng, trên đường hỏi đi hỏi lại Doanh Thiệu Kiệt một câu: “Liệu va li có mất không nhỉ? Tôi đọc trên mạng thấy có người nói mình bị mất hành lý.”
Cô cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý trước khi đi, tuy thực tế cho thấy ngồi máy bay kỳ thực không quá phức tạp như mình tưởng tượng, song cô vẫn không khỏi lo lắng với đống hành lý của mình. Đây là lần đầu cô đi công tác, trong va li còn để tài liệu của công ty, nếu bị mất, nhất định cô không gánh nổi trọng trách này.
Cô còn đang trong thời kỳ thực tập nữa chứ, thận trọng vẫn tốt hơn.
“Mất ư, nếu mất thì mua xổ số được đấy.”
Doanh Thiệu Kiệt không nhịn nổi, trêu cô một câu, Tô Duyệt Duyệt đang ngẩng đầu nhìn anh thì đột nhiên thấy một người đàn ông cũng vừa làm xong thủ tục kiểm tra hành lý, vội gọi to: “Lâm Tử Văn.”
Là Lâm Tử Văn?
Trong lúc người đàn ông đó quay đầu lại, một chuỗi sự kiện bỗng được ghép nối trong đầu Doanh Thiệu Kiệt, sự việc quả là trùng hợp, hóa ra, người đàn ông kia là Lâm Tử Văn. Tô Duyệt Duyệt lại không hay biết chuyện gì, vẫn tươi c