pacman, rainbows, and roller s
Truyenhay.xemmienphi.net
₪ Game hay cho điện thoại
»
Lượt Xem : (1 / )

Truyện ma - Ba Nốt Ruồi Trên Xác Người Yêu

i.



Mấy ngườt kia cũng có ý như vậy, nhưng hứng chí, Phước quay sang Lan Hương nói:



- Em đi với mấy bạn về trước, mang cả giỏ đồ của anh về luôn, anh mượn xe em đưa Ái Mỹ đi một vòng. Được chứ, bà mai?



Lan Hương cũng không ngờ tình hình chuyển biến nhanh đến như vậy. Dĩ nhiên là cô nàng đồng ý liền và còn nói:



- Em sẽ nói với cô Tư là anh bận đi nhậu với mấy người bạn tới tận nửa đêm mới về.



Nói xong, họ chủ động đi trước, để cho hai người được tự nhiên. Bấy giờ Phước mới bộc lộ rõ ý của mình:



- Lúc nãy có tụi nó anh không dám lộ chuyện của mình. Anh cám ơn về lá thư thăm hỏi của em mới đây, nhất là món quà mừng sinh nhật gửi trước.



Nàng đột nhiên hỏi:



- Anh không buồn vì món quà đó chứ?



- Đóa hoa cúc khô ép trong lá thư? Hàm ý nói lời chia tay sớm?



Nàng không đáp ngay, mà từ sau gáy mình, Phước cảm nhận có một tiếng thở dài.



- Em sao vậy?



Có lẽ chưa muốn phải nói những lời không vui, nên Ái Mỹ nói liền:



- Mình kiếm chỗ nào vắng ngồi nói chuyện đi anh.



Vào một quán vắng, không để Phước đợi lâu, cô đã nói liền:



- Cho em xin lỗi anh về món quà đó.



- Xin Iỗi, nhưng sao em lại gửi nó cho anh?



- Chỉ vì...



Cô lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, chưa mở ra thì Phước đã nói ngay:



- Nhẫn cưới!



Giọng của Ái Mỹ trầm hẳn xuống:



- Gửi cho anh đến bốn lá thư, nhưng sao anh không trả lời?



Phước quá đỗi ngạc nhiên:



- Anh chỉ nhận được đúng một lá thư gần đây nhất, kèm món quà đáng ghét này!



- Không lẽ...



- Em gửi theo đường bưu điện?



- Không, ba lá kia em nhờ Lan Hương chuyển.



Phước đăm chiêu một lúc rồi lẩm bẩm:



- Chẳng lẽ Lan Hương...



Ái Mỹ cũng có ý nghĩ đó:



- Hay là Lan Hương không muốn em báo những điều không hay đến anh?



- Cũng có thể... Em biết đó, Lan Hương lúc nào cũng muốn chúng ta gắn bó, nên nó giấu hết mọi chuyện về em, nó sợ anh lo lắng.



Ái Mỹ thở dài:



- Chẳng thà nó cứ gửi hết nhưng thư từ dó cho anh mà lại hay. Đỡ cho em...



Phước không cầm hộp nhẫn cưới lên, anh hỏi, giọng lạc hẳn đi:



- Em đã nhận lời người ta?



Ái Mỹ quay nhìn ra chỗ khác:



- Không phải em nhận, mà mẹ em...



Rồi nàng kể lể:



- Mẹ dang sống những ngày cuối đời bởi căn bệnh nan y, ý mẹ muốn được nhìn thấy em thành gia thất trước khi bà nhắm mắt. Mà anh thì cứ biền biệt. Em đã giải thích, năn nỉ nhiều lần, nhưng tội mẹ quá, nhiều hôm bà chỉ nằm thiêm thiếp, không ăn uống gì...



Ái Mỹ khóc, nước mắt chảy dài mà Phước cảm giác như mình đang nuốt thứ nước mặn đắng ấy vào lòng. Cuối cùng anh chép miệng:



- Anh chỉ xin em một điều...



Anh không thể nói hết câu. Bởi nước mắt của anh cũng thật sự chảy ra. Anh nhẹ lắc đầu không nói thêm gì, mà cả những gì Ái Mỹ muốn nói anh cũng ngăn lại, không can đảm nghe tiếp. Suốt gần một giờ ngồi trong quán, hai người hầu như im lặng. Hộp nhẫn cưới đặt trên bàn giữa hai người, vô tình trở thành một vật ngăn cách tuy nhỏ bằng nửa nắm tay, nhưng chẳng khác một khoảng cách ngàn trùng...



- Thôi, chúng ta về. Em cảm thấy mệt...



Phước nghe theo, anh dẫn xe ra trong tâm trạng nặng nề, tưởng chừng như không thể đưa Ái Mỹ về được. Suốt dọc đường, anh nghe Ái Mỹ khóc trên lưng mình, những giọt nước mắt thấm ướt cả lưng áo... Gần 11 giờ đêm họ mới chia tay. Đứng nhìn theo bóng Ái Mỹ khuất dần sau cổng nhà cô, tự dưng Phước có cảm giác như mình vừa mất một thứ mà trong đời này anh sẽ không bao giờ có lại được. Trong một giây bàng hoàng, Phước quên cả thực tại anh quăng chiếc xe bên đường, lao theo tới trước cổng nhà và gào lên một tiếng thật to:





- Ái Mỹ.



Nhưng tự dưng tiếng của Phước như lạc vào một nơi nào đó mà âm thanh không hề phát ra, không hề có phản hồi. Phước biết điều đó và lại cố gào to hơn, nhưng hầu như mọi thứ đều không chịu theo lòng anh. Phước tưởng chừng như mình đang bị dìm xuống nước hay nhấc bổng lên không trung... Trong một tích tắc, Phước không còn tự chủ được, anh ngã chúi xuống và nghe văng vẳng có người nào đó gọi... mà chẳng phân biệt được tiếng của ai.



Đến một lúc, Phước nghe như bên tai mình có một giọng nói rất khẽ, như hơi thở:



- Bên nhau thì tồn tại, chia ly là đoản mệnh!



Câu nói đó vừa dứt thì cũng là lúc Phước bàng hoàng tỉnh lại. Anh ngơ ngác nhìn quanh và hốt hoảng, bởi lúc ấy anh thấy chung quanh mình là một khung cảnh hoàn toàn khác lạ, không phải ở trước cổng nhà của Ái Mỹ như vừa rồi!



- Sao kỳ vậy?



Phước tự hỏi vừa quay nhìn khắp chung quanh, và anh càng kinh hãi hơn khi nhận ra mình đang đứng trong một bãi đất hoang, toàn cây cỏ, không có một bóng nhà.



- Kỳ quái..



Phước cứ lặp lại câu nói và không thể nào tin vào mắt mình. Cho dến khi anh chợt nhìn xuống chân và đọc được trên một bia đá mấy dòng chữ: Phần mộ Yến Lan.



Vừa đọc xong mấy chữ này thì một lần nữa, hai mắt của Phước hoa lên và anh hầu như không còn nhận ra chung quanh nữa.



° ° °



Lan Hương vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy một cô gái lạ đang dẫn chiếc xe Velo Solex rất giống xe của mình vào cổng. Cô gái lạ e dè lên tiếng hỏi:



- Có phải nhà của cô Lan Hương?



Hương bước ra ngay và không nghi ngờ gì nữa, chính chiếc xe kia là của chính cô bởi những đặc điểm riêng không lẫn lộn với xe của ai. Cô hỏi nhanh:



- Sao cô lại...



Cô gái lạ giải thích liền, có lẽ để tránh hiểu lầm:



- Tôi đưa chiếc xe này tới đây, bởi có người chỉ nhà. Cô là Lan Hương?



Lan Hương gật đầu:



- Đúng tôi là Lan Hương. Nhưng tại sao...



- Chiếc xe này tôi dược một người dặn đưa tới đây giao cho cô.



Chợt nhớ tới Phước, Hương hốt hoảng:



- Vậy anh Phước đâu? Người chạy chiếc xe này...



Cô gái lắc đầu:



- Tôi không biết! Chỉ nghe ngườt nhờ tôi bảo rằng chiếc xe này là của cô, phải đem trả lại cho cô ngay và hãy tới nghĩa địa Tiều Châu đưa ai đó về!



Nói xong, cô gái quay đi ngay, không đợi hỏi thêm câu nào nữa. Lan Hương lấy xe đuổi theo định hỏi thêm chi tiết, nhưng chẳng còn thấy bóng cô ta đâu.



- Nghĩa địa Tiều Châu? Không lẽ anh Phước...



Không kịp suy nghĩ thêm, Hương phóng xe tới đó ngay. Khu nghĩa địa này nằm không xa trung tâm, nên chỉ một lúc sau thì Hương đã chạy thẳng vào trong. Cô không gặp ai, bởi nghĩa địa này hình như lâu nay bị bỏ hoang, chẳng có quán trang. Và không khó để Hương nhìn thấy một người nằm sóng soài trước một ngôi mộ xây còn tương đối mới hơn những mộ chung quanh.



-
<<1234 ... 6>>
Từ khóa Google : ,,
₪ Xem thêm truyện hay
Truyện ma - Ma Trả Ơn Người
Truyện ma - Anh Đạp Xích Lô
Truyện ma - Nước Mắt Cải Vong
Truyện ma -Tâm Xấu Bị Ác Báo
Truyện ma - Người Học Trò Nghèo
₪ Tải game miễn phí
Về Trang Chủ Tiểu thuyết ngôn tình Tiểu thuyết tình yêu Truyện teen đang yêu Truyện teen lãng mạn Truyện tình cảm mới
588/2369
Tải game android iphone ipad, Truyện tiểu thuyết teen
@ 2015 - Chuyenmoi.wap.sh
Nội dung được sưu tầm từ internet