Bởi vì nhớ tới bạn gái của anh, nghĩ tới chính cô không có biện pháp nhìn anh cùng người con gái khác thân mật, càng biết được rằng cô và anh không thể trở lại như lúc xưa.
Cho nên lựa chọn trốn tránh anh, chỉ cần nghĩ tới Tập Phi thân thiết với người con gái khác, cô liền cảm thấy thống khổ.
Trong lúc Phán Phán đang chìm trong khổ sở, thì một tiếng kêu to cắt đứt sự yên tĩnh trong phòng.
Lau đi nước mắt trên mặt, Phán Phán nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.
"Ba mẹ trở về sao?". Mới đi một lúc mà? Kì lạ.
Phán Phán tắt đi chuông báo động, từ lầu hai đi xuống.
"Ba? Mẹ? Hai người đã về sao?" Đợi một hồi, nhưng dưới lầu lại không có tiền trả lời.
"Kỳ lạ." Lầu một tối đen, cô lấy dũng khí quyết định đi xuống dưới lầu.
Mới đi vài bước, phía dưới cầu thang liền xuất hiện bóng người.
"Thì ra cô ở trong này-------"
Đột nhiên một âm thanh của một nam nhân xa lạ truyền đến tai Phán Phán.
Cô sợ hãi mở to mắt. "Phải............Ai?"
Nam nhân nở nụ cười tà khí, chậm rãi đi tới chỗ Phán Phán.
"Anh............Anh là ai? Làm sao anh có thể vào nhà của tôi?" Thấy nam nhân kia đến gần, Phán Phán sợ hãi lui về phía sau.
"Tiểu thư, cô đừng sợ, tôi chỉ muốn mời cô đi một chuyến.” Nam nhân đột nhiên vươn tay, dùng sức bóp cổ cô.
"Cứu..............Cứu mạng....". Động tác xảy ra bất thình lình làm Phán Phán sợ xanh mặt.
Cô kinh hoảng dùng sức muốn trốn thoát, hai tay không ngừng đánh vào nam nhân kia.
"Thả..........Buông...."
Thật đáng sợ..........Thật đáng sợ.............Ai tới cứu cô..........
"Không có ai tới cứu cô đâu, muốn trách thì hãy trách cha cô đi. Ai bảo ông ta đắc tội với tổ chức Xích Đen của chúng ta, bây giờ là lúc bắt cô trả lại tất cả. Bất quá muốn bắt cô thật không đơn giản, tôi phải đợi rất lâu nha, mới đợi được đến hôm nay cô ở nhà một mình. Nào! Ngoan ngoãn đi theo tôi, nếu không tôi sẽ khiến cô khổ sở đó."
Vì muốn lấy được tài liệu trên tay Sở Dụ Sinh, đại ca có lệnh, phải bắt được cô gái này, hắn ta đã mai phục ở đây rất nhiều ngày rồi, rốt cuộc cũng đã có cơ hội ra tay.
Phán Phán thống khổ không ngừng dãy dụa, cảm thấy mình không thể thở được.
Không biết lấy đâu ra sức lực, cô đá vào bụng của tên nam nhân, lám hắn ôm bụng kêu to.
"Cô, tiện nhân này!" Hắn ta một tay ôm bụng, đuổi theo Phán Phán đang chạy lên lầu.
Phán Phán dùng hết sức lảo đảo chạy về phòng của cô. Chạy vào phòng, cô nhanh chóng khóa trái cửa, cầm lấy điện thoại, bấm dãy số quen thuộc nhất.
Cô sợ hãi khóc không ngừng, trong lòng không ngừng gọi tên Tập Phi............
Ngoài cửa truyền đến lực đạo mạnh mẽ, nam nhân rống to ngoài cửa, cô sợ đến toàn thân run rẩy, đem điện thoại để lên tai, lại nghe thấy giọng nói trong hộp tin nhắn thoại.
"Số máy hiện tại đang tắt máy, xin để lại lời nhắn sau tiếng píp-----------"
"Anh.........anh, anh mau đến cứu Phán Phán, Phán Phán sợ hãi, có người xấu đến, hắn..........hắn ta đang ở ngoài cửa, muốn bắt em-------Anh------anh-----".
Rầm! Cửa phòng bị phá ra, Phán Phán kinh hách làm rơi điện thoại xuống đất.
"Anh tránh ra..........không cần lại đây............". Phán Phán không ngừng lùi về phía sau, lùi thẳng tới góc giường, không thể lùi được nữa.
"Cô, nữ nhân đê tiện, hiện tại xem cô trốn chỗ nào..........." Trên tay chàng trai không biết đang cầm cái gì, dùng sức đánh vào đầu cô.
Phán Phán kêu lên một tiếng, máu tươi từ gáy chảy xuống, cô lập tức ngã xuống vũng máu, hôn mê bất tỉnh.
"Sớm nói cô ngoan ngoãn, cô không nghe,xem đi! Phải để tôi ra tay mới vừa ý." Hắn cười lạnh làm cho người khác thấy sợ hãi.
Lúc này, điện thoại của hắn vang lên.
"Em nghe, đại ca, có chuyện gì không?" Đầu dây bên kia là người của tổ chức Xích Đen.
"Cài gì? Người không cần bắt? Em đã bắt được cô ta? Nhưng em đã làm cô ta---------"
"Vâng, vâng, nói không chừng cô ta còn giá trị lợi dụng, vâng-----tốt, em đã hiểu."
"Vâng, em đã biết, em sẽ đốt toàn bộ chỗ này, em biết, em sẽ không để người khác tìm thấy dấu vết của em."
Chàng Trai tắt điện thoại, lạnh lùng nhìn cô gái nằm dưới đất, cười đắc ý--------
Chương 5
Chuyến du lịch tốt nghiệp kết thúc, ba người sau khi đến trường học, ngồi trong trường đợi xe của Ngụy Minh Khải tới đón để chuẩn bị trở về nhà.
"Tớ cảm thấy Tập Phi mấy ngày nay là lạ, rất dễ tức giận."
Tráng Sĩ Đức mất hứng nhỏ giọng oán giận, lại còn cứ 3 phút quay đầu nhìn Tập Phi một cái.
"Đúng vậy. Tớ cũng cảm thấy thế." Ngụy Minh Khải cũng gật đầu đồng ý.
Đâu chỉ kì lạ, cơ bản giống như biến thành người khác, dễ nổi giận, bộ dạng lúc nào cũng nặng nề, hỏi cậu ấy có tâm sự gì phải không thì cậu ấy cũng không nói.
"Tớ cảm thấy Phán Phán cũng rất kì lạ, thật kì lạ.!"
Lúc trước Tập Phi nhờ anh và Ngụy Minh Khải đi đón Phán Phán, hai người đã cảm thấy kì lạ, hiện tại nói không cần phải đưa đón em ấy nữa.
Mà bình thường Tập Phi ở đâu thì Phán Phán sẽ nhất định ở chỗ đó. Nhưng gần đây lại không thấy bóng dáng của cô, cảm thấy vô cùng không quen. Cuối cùng thì hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì vậy?
"Uh." Ngụy Minh Khải nghĩ nghĩ rồi lại gật đầu.
"Này! Cậu không cần cứ nói ừ, tốt, đúng theo tớ." Tráng Sĩ Đức chịu không được rống to.
"Nói? Nói cài gì? Tập Phi xảy ra chuyện gì làm sao tớ biết được, cũng đã hơn một tháng không thấy Phán Phán, tớ càng không biết là vì sao. Cậu muốn tớ nói cái gì? Này.........Này, Sĩ Đức, cậu nhìn xem? Xem thử.........Ôi trời ơi...........".
Ngụy Minh Khải chỉ chỉ chỗ cho Sĩ Đức nhìn, không khỏi ngây người trong khoảng thời gian ngắn, liền nói tài xế chạy xe đến gần.
"Kia...........cái kia không phải..............là nhà Phán Phán sao? Sao...............lại biến thành như vậy?". Tráng Sĩ Đức không thể tin được thở dốc kinh ngạc nói.
"Tập Phi................Tập Phi------------". Ngụy Minh Khải quay ra phía sau, gọi to Tập Phi còn đang ngủ.
"Đã tới chưa?". Ngụy Minh Khải lớn tiếng gọi, Tập Phi bị đánh thức mở mắt ra.
"Kia.............không phải là nhà của Phán Phán sao?". Ngụy Minh Khải xoay người hỏi.
Tập Phi không rõ, cuối cùng ngẩn đầu lên, vừa nhìn thấy cũng bị dọa sợ--------
Này.........Đây là có chuyện gì?
Xảy ra chuyện gì?
Mới ba ngày, anh mới đi có 2, 3 ngày thôi mà, tại sao có thể như vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
"Không...........". Anh cảm thấy trong nháy mắt toàn thân bị buộc chặt.
Phán Phán, Phán Phán của anh.......
Đi xuống xe, đầu anh rối loạn, trống rỗng.
Đứng im nhìn đống đổ nát của căn nhà, giống như bị hỏa hoạn, khắp nới hoang tàn, không nhìn ra được hình dạng của một biệt thự xa hoa.
Một nỗi bất an chợt dâng lên trong lòng, anh run rẩy đi về phía trước, mở to miệng gọi: "Phán Phán? Phán Phán?".
Không cần, trăm ngàn lần không cần cô xảy ra chuyện gì, Phán Phán của anh không cần xảy ra chuyện gì........
"Phán Phán, Phán Phán......". Tập phi không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp chạy đến căn nhà đổ nát.
"Tập Phi, rất nguy hiểm, cậu bình tĩnh một chút." Ngụy Minh Khải từ phía sau