XtGem Forum catalog
Truyenhay.xemmienphi.net
₪ Game hay cho điện thoại
»
Lượt Xem : (1 / )

Tiểu thuyết Bà Xã Là Họa Thủy-full

ng. Là Lão viện trưởng đã thu dưỡng hắn. Mười sáu tuổi, hắn rời khỏi nơi này bắt đầu lăn lộn ngoài xã hội, xây dựng các mối quan hệ, gầy dựng sự nghiệp của chính mình.

Hai mươi bốn tuổi, dựa vào đầu óc thông minh linh mẫn cùng sức phán đoán tinh nhuệ, hắn mở một công ty. Lúc đầu chỉ là một công ty vô danh nho nhỏ, hiện tại đã trở thành một tập đoàn với tài sản khổng lồ lên đến hàng trăm tỷ. Ngoài ra, còn có hơn 20 công ty chi nhánh tại các nước. Tất cả mọi công lao đều thuộc về Lão viện trưởng đã nuôi dưỡng hắn từ nhỏ cho đến khi hắn trưởng thành.

"Chúng ta vào thôi, viện trưởng nhìn thấy chúng ta nhất định sẽ rất vui mừng."

Hắn vội vã bước về phía trước, nghĩ đến sắp được gặp lại người nhà. Giờ khắc này, hắn giống như một thanh niên xa nhà đã lâu, lòng vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn.

"Thiếu Kỳ, chúng ta đi thôi."

Giang Tình gọi con trai đang đứng cạnh cô, vươn tay định dắt cậu.

"Tốt."

Cậu bé mặt không biểu tình đứng bên cạnh mẹ, gật đầu một cái. Sau đó đi về phía trước, không đếm xỉa đến động tác của mẹ mình.

Khuôn mặt tuấn tú thành thục trước tuổi, đôi mắt lạnh như băng không hề có độ ấm, không có sự hồn nhiên ngây thơ của một đứa bé bình thường nên có. Trông cậu nghiêm chỉnh giống như một tiểu đại nhân.

"Đứa nhỏ này, thật không đáng yêu chút nào."

Giang Tình nhìn tay mình trống rỗng, oán trách nói với chồng mình.

Mặc Kính Viễn nhún nhún vai, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ. Chính hắn cũng không có biện pháp với đứa con này.

Đứa nhỏ này, từ khi biết nói đã bắt đầu như vậy, đối với cha mẹ cũng lạnh nhạt, xa cách giống như người xa lạ.

Không thân cận với bọn họ, cũng không nói lời ngọt ngào, số lần thăm hỏi chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

"Ai. . . . . ."

Giang Tình bất đắc dĩ lắc đầu.

Sớm biết con trai cổ quái như vậy, hồi đó khi nó ra đời cô nên đem nó nhét trở lại, có khi lại biến thành nữ nhi vừa thân thiết vừa đáng yêu.

Vốn cô định sinh thêm một bé gái, ai biết chồng cô lại cảm thấy cô sanh con quá cực khổ, cho nên kiên quyết cự tuyệt.

Cho nên…Bọn họ là một đôi cha mẹ đáng thương. Cho tới bây giờ, còn chưa có hưởng qua cái gì gọi là lạc thú khi có đứa nhỏ.

"Đi nhanh đi!"

Mặc Kính Viễn vừa nhìn mặt vợ, liền biết cô đang nghĩ gì. Thật ra thì hắn cũng tò mò, rõ ràng hắn và cô đều là những người thân thiện, dễ gần. Tại sao lại sinh ra một tiểu tử* khó chung đụng như vậy?

[Tiểu tử: thằng nhóc">

"Tiểu tử này, nếu lại tiếp tục không đếm xỉa đến sự tồn tại của em, lần sau em nhất định đem nó treo ngược lên." Giang Tình cắn răng uy hiếp, kích động như muốn hành động ngay lập tức.

"Tốt, tốt, tốt, Anh sẽ giúp em." Mặc Kính Viễn buồn cười nói.

Chín năm nay, cô nói không dưới 300 lần, nhưng chưa lần nào trở thành sự thật.

Vào trong cô nhi viện, chút tức giận trên mặt Giang Tình liền biến mất, thay vào đó là nụ cười hưng phấn. Cô vui mừng lớn tiếng hò hét, ra sức vẫy vẫy tay.

"Viện trưởng mụ mụ."

[Mụ mụ: mẹ">

Lão Viện Trưởng vừa nghe đến có người gọi bà như vậy, lập tức ngẩng đầu lên.

"Giang Tình? Kính Viễn?"

"Viện trưởng mụ mụ." Mặc Kính Viễn kích động hai tay run run ôm lấy Lão Viện Trưởng.

Năm tháng vô tình, mười một năm không trở lại, viện trưởng mụ mụ thay đổi thật nhiều, trông thật tiều tụy.

"Hai đứa không phải đi Mỹ sao? Tại sao trở lại?"

Lão Viện Trưởng kéo tay Mặc Kính Viễn, cẩn thận nhìn người mà bà xem như con ruột mà nuôi dưỡng, vành mắt hồng hồng.

"Cũng nên trở lại. Mặc kệ là đi đến đâu, Đài Loan vẫn là nhà của con, nhất là Người cũng ở đây. Nếu còn không trở lại, làm Người quá nhớ con, người ta lại nói con bất hiếu. Tội danh này con gánh không nổi a."

Giờ phút này Mặc Kính Viễn không còn là tổng giám đốc hô phong hoán vũ trên thương trường nữa, mà giống như một đứa nhỏ không giấu được sự nhớ nhung, tưởng niệm khi nhìn thấy người thân của mình

"Thiệt là, đã lớn như vậy rồi, còn đùa giỡn với ta như vậy."

Lão Viện Trưởng lau nước mắt, vươn tay đánh xuống đầu của hắn.

Cậu bé làm bà lo lắng nhất trước kia, nay đã trở nên thành thục, chững chạc khiến bà hết sức vui mừng.

"Giang Tình! Tiểu tử này không gây phiền toái cho con chứ?"

"Viện trưởng mụ mụ, Kính Viễn rất hư, luôn khi dễ con."

Giang Tình mặc dù hướng bà oán trách, nhưng hạnh phúc cùng ngọt ngào trên mặt cô đã nói lên tất cả.

"Đây là. . . . . ." Lão Viện Trưởng phát hiện sau lưng Mặc Kính Viễn là một cậu bé giống hắn như tạc. Hai người như cùng một khuôn mẫu khắc ra.

"Viện trưởng bà bà, xin chào, rất vui khi được gặp Người. Cháu là Mặc Thiếu Kỳ, là con trai của cha và mẹ." Mặc Thiếu Kỳ không đợi cha mẹ giới thiệu, trực tiếp hướng phía trước bước đến.

"Cháu là con trai của Kính Viễn! Dáng dấp thật là đẹp trai, cùng hắn khi còn bé giống nhau như đúc. Xem ra sau khi lớn lên nhất định sẽ làm điên đảo vô số cô gái." Lão viện trưởng hiền lành sờ đầu Mặc Thiếu Kỳ.

"Viện trưởng mụ mụ, Người đừng đứng nữa, ngồi rồi hãy nói." Mặc Kính Viễn đưa tay đỡ lấy Lão viện trưởng.

"Tốt, vậy chúng ta ngồi nói chuyện một chút. Thiếu Kỳ, ngoài đó có rất nhiều bạn nhỏ, cháu ra đó chơi với các bạn đi!"

Sợ cậu quá nhàm chán, Lão viện trưởng chỉ tay về phía khoảng sân rộng bên ngoài. Nơi đó có vài đứa bé đang đùa giỡn. Còn một vài bé đang bày ra những con búp bê tự mình làm, dùng để bán trong hoạt động bán hàng tự thiện này, cho những người tới tham quan xem .

"Vâng." Mặc Thiếu Kỳ quay đầu lại nhìn bên ngoài, khẽ nhăn mày, giây tiếp theo gật đầu một cái liền chạy ra ngoài.

Cha và mẹ xem ra có rất nhiều chuyện muốn nói với viện trưởng bà bà. Cậu rất thức thời rời đi, không quấy rầy bọn họ.

Mặc Thiếu Kỳ nhàm chán trốn ở sân sau, phát hiện một gốc đại thụ to lớn, phiến lá rậm rạp. Không chút nghĩ ngợi, cậu leo lên cây, ngồi trên một cành khô chắc khỏe. Cảm giác từ trên cao nhìn xuống, làm cho tâm tình cậu trở nên rất tốt.

Từ trước đến giờ cậu đều cô độc một mình, không thích tiếp xúc với người lạ. Mặc dù cả người cậu phát ra hơi thở lạnh lùng người lạ chớ gần. Nhưng mọi người vừa thấy gương mặt xinh đẹp của cậu, liền không nắn cũng sờ.

Nhất là những người có tiền tới thăm cô nhi viện, thấy bên cạnh cậu không có người thân đi cùng, cho là cậu cũng ở tại cô nhi viện, trong mắt mang theo đồng tình, làm cậu cảm thấy cực kỳ chán ghét.

Chẳng lẽ bọn họ không phát hiện quần áo trên người cậu cùng những đứa bé kia bất đồng sao?

Dù là những đứa bé ở nơi này thì như thế nào? Chúng nhanh nhẹn, hoạt bát, có chí tiến thủ, tuyệt không cần người khác đồng tình.

Ngược lại, từ nhỏ đến giờ, cậu chưa bao giờ biểu lộ tình cảm trên mặt như những đưa bé kia.

Cậu biết cha mẹ đối với việc cậu cùng những đứa nhỏ khác bất đồng mà cảm thấy bối rối. Nhưng đây cũng là chuyện không có cách nào khác. Bắt đầu từ lúc còn nhỏ, chưa có bất kỳ sự tình nào làm cậu cảm thấy hứng thú.

Cậu không hiểu, tại sao những đứa bé kia lại có thể hoạt bát, tràn đầy sức sống như vậy.

Nhìn lại bản thân mình, cậu mặc dù có cha mẹ yêu thương, muốn gì được nấy. Nhưng trong lòng cậu luôn cảm thấy trống rỗng, tựa như thiếu mất một thứ gì đ
<<1234 ... 21>>
Từ khóa Google : ,,
₪ Xem thêm truyện hay
Tiểu thuyết Kẹo Đã Mở Không Thể Trả Lại-full
Tiểu thuyết Đại Tiểu Thư Của Tôi-full
Tiểu thuyết Hạt Tiêu Nhỏ Trên Bàn Cơm-full
Tiểu thuyết Vợ Yêu Gây Họa-full
Tiểu thuyết Cưng À, Đừng Vờ Đứng Đắn Nữa-full
₪ Tải game miễn phí
Về Trang Chủ Tiểu thuyết ngôn tình Tiểu thuyết tình yêu Truyện teen đang yêu Truyện teen lãng mạn Truyện tình cảm mới
622/6700
Tải game android iphone ipad, Truyện tiểu thuyết teen
@ 2015 - Chuyenmoi.wap.sh
Nội dung được sưu tầm từ internet