Tiểu thuyết Bảo Bối Tình Nhân Của Kiến Trúc Sư-full
yết cắn môi dưới, Lạc Tiểu Hòa đỏ mặt, rũ lông mi dài xuống không chịu nhìn anh.
"Không nói?" người con trai cười xấu xa, chống cùi chỏ tựa trên gối lông vũ, vẻ mặt nửa dụ dỗ nửa cưng chiều, "Vậy thì làm?"
Không thèm!
"Không muốn? Cũng có thể!" Người con trai lòng dạ xấu xa đột nhiên lại có lòng tốt như vậy.
Hả? Cô gái ngước mắt hoài nghi nhìn anh.
Môi mỏng nâng lên cười khẽ, giọng anh ác ý nói: "Vậy thì tiếp tục đi!"
Chuyện này là thế nào đây! Cô thở khẽ, tay nhỏ bé sợ hãi bắt ma chưởng muốn làm chuyện xấu của anh lại, cầu xin tha thứ nhìn anh.
Tròng mắt đen nhìn chằm chằm tiểu mỹ nhân thở hỗn hển trong ngực, nhìn cô má phấn kiều diễm, trong mắt có sóng trào dâng, môi anh đào khẽ nhếch, vài sợi tóc tán loạn trên ngực, gáy. . . . . .
Dục vọng nam tính lập tức bùng phát, rắn chắc kêu gào muốn cô, không che dấu sự vọng động chút nào!
Mỹ vị ở phía trước, còn chờ cái gì?
Nhẹ nâng chân của cô lên, hẹp mông khẽ động, nam căn nóng bỏng kích động đã quen lối vào thủy huyệt chật hẹp lại lần nữa chậm chạp sâu xa kéo ra đưa vào, hưởng thụ khoái cảm lúc hoa tâm kẹp lại mỗi một lần tiến vào, người con trai thoải mái than thở ra tiếng.
"Ưm. . . . . . Ưm. . . . . ." Từng trận tê dại, căng cứng từ chỗ sâu nhất thân thể dâng lên, cô gái hoàn toàn phụ thuộc vào người con trai, khi khoái cảm tập kích toàn thân, cô nhịn không được nức nở ra tiếng.
"Nói yêu anh, bảo bối.”
Anh gia tăng tốc độ, hạ thân cuồng dã va chạm vào cô, hoa huyệt ngọt ngào bị nam căn nóng bỏng lấp đầy thật sâu, truyền tới bên tai tiếng thở dốc thô ráp, cùng tiếng gầm nhẹ ám ách, thời khắc mê tình này vẫn không quên hấp dẫn cô.
"A. . . . . . A. . . . . ." Bên trán thấm đầy mồ hôi, toàn thân giống như có lửa, cô gái khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, khó nhịn tràn ra tiếng rên rỉ ngọt ngào, khoái cảm dường như lấp đầy toàn bộ lý trí.
Anh cắn chặt hàm răng, cúi đầu nhìn về chỗ giao hợp của hai người, đúng vậy, nơi đó của cô nho nhỏ mềm mại, tựa như đóa hoa màu hồng, nụ hoa hé nở, non nớt, thanh khiết, kiều diễm xinh đẹp, sẽ phân bí ra chất lỏng ngọt ngào nhất.
Khi nam căn màu đỏ thắm không ngừng nặng nề đâm mạnh vào hai mảnh cánh hoa nhỏ, theo mỗi một lần cắm vào, lối vào hoa huyệt nho nhỏ cũng khổ sở động lòng người mút lấy nam căn khổng lồ dường như muốn nổ tung, nhưng mỗi một lần rút ra thì lại lưu luyến dây dưa níu lại. Trước mắt tràn đầy mị hoặc như vậy khiến người con trai nhiệt huyết sôi trào, càng thêm nhanh chóng cuồng dã kéo ra đưa vào.
Một lần nữa bị đưa lên đầu ngọn sóng tình không thể tưởng tượng, cô gái không nhịn được nữa, co rúm lại hét lên: ". . . . . . Yêu. . . . . . Yêu anh. . . . . ."
"Yêu ai? Hửm?"
"Yêu. . . . . . Đại ca ca. . . . . ."
"Rất ngoan, đừng nóng vội, cái này cho em. . . . . ." Người con trai cười hài lòng, gầm nhẹ đem to lớn sưng phồng không chịu nổi hung hăng xâm nhập hoa tâm, dồn dập co quắp lay động, nóng bỏng lúc này bắn đầy hoa tâm ấm áp. . . . . .
Cô bé yêu của anh, không ai có thể so sánh với em, bởi vì em là bảo bối độc nhất vô nhị của anh!
Chương 8
Anh quốc vào mùa đông, khí hậu trở nên rất lạnh, sáng sớm ra cửa sẽ phát hiện khắp nơi đều là sương trắng, phủ kín cả thành thị.
Lạc Tiểu Hòa đã sớm mặc áo lông, quần dày, giày bó, lúc ra cửa còn mặc thêm quần áo lông hoặc áo khoác thật dầy, đeo thêm khăn quàng cổ, bao bọc giống như chú chim cánh cụt ngây ngốc.
Người Anh, bất kể nam nữ già trẻ giống như đều không hề sợ lạnh, ở trên đường có thể nhìn thấy đàn ông mặc áo tay ngắn, cô gái với đôi chân trần, thậm chí những bà lão lớn tuổi chống gậy cũng ăn mặc mỏng manh hơn Lạc Tiểu Hòa, điều này làm cô thật sự xấu hổ.
Nhìn lại người con trai bên cạnh một chút, vẫn mặc áo khoác lông cuối mùa thu, trong lòng âm thầm sợ bị anh cười nhạo. Ai ngờ anh không chỉ không cười cô, ngược lại còn khẩn trương giúp cô mua thêm nhiều quần áo mùa đông, chỉ sợ cô bị lạnh. Lạc Tiểu Hòa từng hỏi anh tại sao vẫn ở lại Anh quốc, anh nói cho cô biết, nơi này không chỉ là nơi chôn rau cắt rốn mà anh đã sinh ra, đồng thời cũng là nơi cha mẹ anh quen biết quý mến nhau, một phần là vì những tình cảm trân quý tốt đẹp, từng là những câu chuyện huyền thoại khi còn bé anh nghe nhiều nên thuộc.
Anh nói về những hồi ức với ngữ điệu hết sức bình thường, giống như chẳng qua đang kể lại một câu chuyện bình thường. Nhưng Lạc Tiểu Hòa biết nội tâm anh thương cảm đến mức nào.
Người ngoài cảm thấy anh lãnh đạm tuyệt tình, thật ra do trong lòng anh luôn cảnh giác đề phòng, tình cảm trở nên thu hẹp lại nên không dễ dàng biểu lộ ý kiến của mình thôi.
So sánh với người cùng cảnh ngộ là phụ tá Ron Anh quốc thay Cổ Hách Tuyền xử lý sự vụ.
Ron đã gặp Cổ Hách Tuyền vào thời điểm nghèo khổ vất vả nhất.
Hai mươi sáu tuổi, Ron đã nổi danh rất sớm trong giới kiến trúc sư, lúc học đại học đã đạt không ít giải thưởng về ngành kiến trúc, dần dần hăng hái, mắt cao hơn đỉnh, luôn chỉ biết thiết kế mà không để ý đến những việc khác.
Nhưng tài hoa vẫn có, anh ta vẫn đón nhận những giải thưởng, tiếp nhận mọi người thổi phồng. Ở đỉnh vinh quang chói lọi nhất, anh ta đã gặp Cổ Hách Tuyền.
Người con trai Đông Phương lãnh khốc đó giống như mọi việc đều nhìn thấu, tràn đầy ý giễu cợt, có một phần kiêu ngạo bẩm sinh, đôi mắt sắc bén luôn lộ ra vẻ lạnh lùng, vẻ mặt âm trầm hiểu rõ hết thảy.
Khi đó Ron cũng không biết anh là ai, nhưng lúc bên cạnh Ron luôn có nhóm người tụ tập chen lấn nịnh bợ ăn mừng, anh ta lại thấy được nụ cười chế giễu của người con trai thần bí cách đó không xa.
Thế là Ron rất phẫn nộ, giận dữ đi tới, nói là muốn thỉnh giáo, thật ra là khiêu khích cùng khoe khoang.
Ron liến thoắng không ngừng từ lịch sử thế giới kiến trúc phát triển đến phong cách các đại kiến trúc sư khác, thật là miệng lưỡi lưu loát, kiến thức uyên bác, nhưng câu nói đầu tiên của đối phương đã chặn miệng anh ta lại.
Anh nói: "Tôi đã xem qua tác phẩm của anh. . . . . ." Dừng lại một chút, nụ cười châm chọc trên mặt càng rõ ràng hơn, vô cùng rõ ràng thốt ra hai chữ, "Thối nát." Chưa bao giờ chịu loại ô nhục này, Ron bị lời nói của anh làm sợ ngây người, cứ thế không kịp phản ứng gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương khinh thường quay đầu nghênh ngang rời đi.
Dĩ nhiên, Ron rất rộng rãi không hề đem lời nói của anh đặt ở trong lòng, tiếp tục kiếp sống thiết kế kiến trúc của mình.
Mọi người ai cũng sẽ có thời điểm không thuận lợi, nhất là Thiết Kế Sư dựa vào linh cảm ăn cơm. Đến một ngày nào đó, Ron đột nhiên phát hiện mình mất đi tất cả linh cảm, trong óc như một vũng nước, thậm chí ngay thời điểm này chúng bạn đều xa lánh, rất nhanh đã không thể gượng dậy nổi.
Bạn gái nói chia tay, bạn bè đối với Ron cảm thấy thất vọng, một bên những người âm thầm cạnh tranh cảm thấy vui mừng, bên kia những nhà bình luận ác ý càng ra sức công kích, không lưu tình một chút nào, bỡn cợt mặt mũi Ron không đáng giá một đồng.
Ron cảm thấy mình thế là hết rồi, mơ ước trở thành đại kiến trúc sư đã vẫy chào tạm biệt anh ta, ý chí anh ta bắt đầu sa sút, kéo dài hơi tàn, hàng đêm ở quầy rượu say sưa, dùng rượu mê hoặc bản thân.
Cho đến một ngày, anh ta gặp lại người con trai Đông Phương đã từng giễu cợt mình, nhưng cũng là lần duy nhất anh giễu cợt mình.
Ron cho là anh sẽ đối xử với mình giống như lần trước,