có cái cảm giác kỳ lạ vậy? Xưa nay anh đâu có biết sợ là gì?
Bất chợt mắt ông trợn tròn. Cạnh ông, chỗ ghế đá ông và vợ đang ngồi, có con cọp đá, nó nhìn ông chòng chọc. Cái nhìn hớp hồn ông.
Ông lắp bắp:
- Đừng, đừng như thế... Khiếp quá...
Bà Thìn lo lắng:
- Cái gì vậy anh, hay anh mệt, suy nhược thần kinh quá rồi, ta đi bệnh viện khám thử sức khoẻ xem sao?
Ông Thạnh chỉ con cọp đá, bà Thìn phì cười:
- Anh mắc bệnh ''tự kỷ ám thị'' mất rồi, nhìn đâu cũng thấy cọp. Có việc gì đâu, nó chỉ là con cọp đá thôi mà...
Ông Thạnh thở phào:
- Vậy mà anh cứ tường là cọp sống chứ. Hết cả hồn...
Bà Thìn chép miệng:
- Anh bây giờ nên mang lốt thỏ thì hơn, chứ mang tính cọp ai lại sợ thế nhỉ?
Ông Thạnh nghiêm nghị:
- Em đùa với anh đó à? Em nên nhớ, em là vợ của anh, rõ chưa? Chẳng qua là vì ảo giác, nên anh mới như vậy? Mà anh đã nói rồi. Hôm nay đi sở thú là chiều em và con.
Bà Thìn sợ sệt.
- Em xin lỗi, anh đừng giận em, em luôn kính trọng anh mà.
Ông Thạnh không nói gì, đôi mắt nhìn xa xăm. Hình như ông đang nghĩ về cái gì mông lung lắm... Bà Thìn tự nhiên linh cảm thấy điều gì chẳng lành. Chồng bà dạo này thật kỳ lạ.
*
* *
Đêm đó, ông Thạnh đang ngủ, thấy một người đàn ông hung dữ bước vào.
Mắt ông ta loé sáng, tóc tai bờm xờm. Ông Thạnh rú lên:
- Ông là ai, tại sao lại vào nhà tôi?
Người đàn ông gằn giọng:
- Ta là người đang truy lùng ông, mà ông lại còn có quyền hỏi điều đó à?
Ông Thạnh lắp bắp:
- Truy lùng tôi ư? Tôi có tội gì mà truy lùng?
Người đàn ông trợn mắt:
- Ta tìm ông để ăn thịt, chứ còn gì nữa mà phải hỏi? Ngươi hãy mở mắt nhìn cho kỹ đi.
Phút chốc người đàn ông há miệng hoá thành một con cọp đực to tướng, mồm đầy máu. Ông Thạnh rú lên, vừng vẫy chân tay như bị trói chặt, miệng ông ú ớ Bà Thìn hốt hoảng:
- Anh Thạnh, anh làm sao vậy, người anh như bị động kinh.
- Em gọi anh đó. Anh làm em sợ quá Khi không lại rú lên như người bị ai bắt hồn...
Ông Thạnh đờ người ra:
- Anh lại mơ bị con cọp vồ, em ạ. Con cọp đó nó hoá thành người đàn ông dữ tợn, đến bên anh, phút chốc hoá cọp, vồ lấy anh. Anh vợ quá, kêu rú lên, lúc đó em gọi anh dậy...
Bà Thìn càu nhàu:
- Chung qui cũng chỉ tại lão Thuận mà ra hết, tự dưng đang yên đang lành, lại dẫn chồng ta đi coi bói, để ông ấy sợ.. Ngày mai, ta sẽ mắng cho ông ta một trận.
Ông Thạnh thở dài:
- Lỗi đâu phải ông Thuận, em đừng có nói bậy! Có lẽ tại anh làm việc quá sức. Hay tại căn phòng mình có ma cọp?
Bà Thìn gạt đi:
- Anh đừng có nói vậy, thì bộ mình sống mười lăm năm nay ở căn phòng này đều có ma cả ư? Thế anh coi em là ma à?
Ông Thạnh bần thần:
- Anh đâu có nói vậy? Nhưng quả thật là anh lo lắng... Anh không hiểu ra sao nữa, anh không kiểm soát được hành vi của mình... Thôi, đêm nay em ngủ trong buồng, anh ra phòng khách ngủ vậy.
Bà Thìn thổn thức:
- Tuỳ ở anh thôi. Chứ anh cứ mộng mị hoài như vậy làm sao mà có sức khoẻ để làm việc…
Ông Thạnh ra phòng khách, nằm trên bộ sa lông, bật đèn sáng trưng... Quả nhiên những cơn ác mộng biến mất, ông ngủ ngon lành... Hôm sau, ông thấy tinh thần sảng khoái. Ông hồ hởi nói với vợ:
- Anh đã rõ căn bệnh của mình rồi. Tại anh suy nghĩ quá nhiều. Đêm qua ngủ ở đây, anh thấy khoẻ khoắn, không còn ác mộng nữa...
Bà Thìn ngạc nhiên:
- Vậy ư? Nhưng anh chỉ ở một đêm thôi nhé. Tối mai phải vào với em chứ anh để em cô độc một mình.
Ông Thạnh cười:
- Coi kìa cô vợ anh, càng ngày càng lấn lướt chồng rồi đó. Được rồi. Anh sẽ làm theo ý em.
Nhưng hễ cứ vào căn phòng với vợ, là ông Thạnh gặp ác mộng càng ngày dữ dội. Còn khi ra sa lông ngủ, dưới bức tranh treo trên tường, bức tranh có hình con cọp là ông ngủ ngon lành, an giấc…
Ông nói với bà Thìn:
- Từ nay, anh sẽ ngủ ở sa lông này, khi nào cần sinh hoạt vợ chồng, anh sẽ đến với em. Em đừng ngăn cản anh nữa...
Bà Thìn chỉ biết gật đầu, thở dài:
- Thôi, tuỳ ở anh, anh là cuộc sống của gia đình này... Em phải chăm sóc anh.
Ông Thanh cảm động:
- Em luôn là người vợ tốt của anh... Anh yêu em...
Sức khoẻ của ông Thạnh trở lại bình thường, tinh thần làm việc hăng hái, gia đình ông trở nên giàu có hơn. Ông nhìn bức tranh cọp, vui vẻ:
- Tranh cọp, phải chăng ngươi là thần tài của ta. Có ngươi, ta cảm thấy yên tâm lắm. Chẳng ma qua nào có thể hù doạ được ta...
Ông Thuận đến chơi, thấy ông Thạnh ngủ ở sa lông, đùa:
- Sao vậy, ông Thạnh, bị vợ cấm vận à? Ông tự hào là người dạy vợ giỏi lắm kia mà...
Bà Thìn càu nhàu:
- Tất cả là ở lỗi của anh đấy, anh Thuận à?
Ông Thuận ngạc nhiên:
- Sao vậy, tôi đâu có làm gì để ông bà phải giận nhau? Ngược lại, tôi còn kính phục ông về cách dạy vợ đấy chứ.
Bà Thìn dẩu môi:
- Dạy vợ ư? Tôi có gì mà phải dạy, tôi luôn phục tùng chồng tôi mà. Tôi đâu dám trái lời ông ấy.
Ông Thuận sửng sốt.
- Thế sao ông ấy lại ngủ ở sa lông này? Thật khó hiểu.
Ông Thạnh nhăn nhó:
- Tại vì từ sau khi đi cùng ông coi bói đến giờ, tôi luôn gặp ác mộng.
Ông Thuận hỏi:
- Chuyện coi bói ấy à? Tôi đã quên rồi Thế ông gặp ác mộng ra sao?
Bà Thìn cáu gắt:
- Thì ông ấy luôn thấy bị cọp vồ! Khi ngủ với tôi, luôn gặp ác mộng, còn ra sa lông thì ngủ ngon lành Ông ơi, có phải tôi là con cọp dữ vồ ông ấy không?
Ông Thuận cười hề hề:
- Trời ơi, cái chuyện bói toán ấy mà tin làm gì. Mà chị Thìn này, càng ngày chị càng lấn chồng đó nghe. Cứ như là chị cầm tinh con cọp, còn ông ấy là tinh của con heo rồi. Mà cũng hay nhờ vậy, chị mới khẳng định mình chứ. Phụ nữ phải đôi lúc vùng lên sống sau cái bóng của chồng mãi sao được.
Bà Thìn được khen lại phấn khởi, nhưng rồi lại ỉu xìu:
- Nhưng tôi, tôi lo lắm anh Thuận ạ. Vì xưa nay chồng tôi đâu có gặp ác mộng bao giờ đâu.
Ông Thuận cười xoà:
- Thì phải lâu cứ cho ông ấy gặp ác mộng một vài bữa chứ. Có thế mới biết sợ. Đi đêm lâu ngày cũng phải gặp ma chứ.
Ông Thạnh ngượng ngập:
- Ông cứ đùa hoài. Mà cũng lạ ông ạ. Khi tôi ngủ dưới bức tranh này, y như được che chở, không g