óng cửa nghiêm ngặt, lần trước anh ta cũng cho cô số điện thoại để liên lạc, Lý Bối Bối là em gái bạn thân anh ta, ở nhà anh ta một đêm chắc cũng không có vấn đề gì.
Vì vậy Đinh Dật thử bấm số điện thoại của Điền Anh Hùng, đổ chuông hai lần liền có người nghe, thật may là anh ta chưa ngủ.
Đinh Dật nói một chút tình cảnh của cô và Lý Bối Bối, Điền Anh Hùng lập tức nói: “Hai người ở đó chờ tôi, mười phút sau tôi sẽ có mặt.”
Người Nhật Bản rất đúng giờ, không đến mười phút chiếc xe limousine đã đến, anh ta cũng không sợ phạm luật giao thông, hoàn hảo buổi tối ít xe cùng người đi bộ qua lại, Đinh Dật cảm kích trong lòng sự giúp đỡ của anh ta.
Điền Anh Hùng ở trọ gần trường, nhà anh ta ở có ba phòng, đồ dùng bên trong hết sức tinh xảo, phòng ốc sạch sẽ, nhìn qua cũng có thể biết có người quét dọn.
Đặt Lý Bối Bối xụi lơ xuống giường trong phòng khách, đắp kín mền, Đinh Dật chuẩn bị tạm biệt, nói khó với quản lí ký túc xá mấy lời vậy, đây là lần đầu tiên cô vi phạm.
Điền Anh Hùng rót nước trái cây cho cô: “Em không ở lại sao?” Thấy Đinh Dật lắc đầu rồi nói: “Một mình Lý Bối Bối ở đây không tốt lắm đâu, ý anh là sáng mai cô ấy sẽ hiểu lầm hoặc là Ngụy Hoa Tĩnh biết nói không chừng sẽ có ý kiến, người Trung Quốc các em hay nói tình ngay lý gian, tóm lại là không thích hợp.”
Đinh Dật phản bác: “Cô ấy ngủ rồi có gì không tốt chứ.” Nhưng mặc dù mạnh miệng trong lòng cũng lo lắng, đàn ông Nhật Bản đạo đức không tốt lắm, mặc dù Điền Anh Hùng không tệ, mọi người quen đã lâu nhưng ai có thể xác định được anh ta không phải ngụy quân tử, ngộ nhỡ Lý Bối Bối xảy ra chuyện gì cô thật sự sẽ rất có lỗi.
Suy nghĩ một lúc Đinh Dật quyết định ở lại nhưng khi cô cầm ly nước trái cây thì trong đầu chợt suy nghĩ: “Lý Bối Bối say rượu bất tỉnh nhân sự, không phải chúng ta giống cô nam quả nữ sao?”
Mặc dù đêm đã khuya, tinh thần Điền Anh Hùng vẫn rất phấn chấn, hôm nay sau khi biết tâm tình của Lý Bối Bối trong đầu loạn lên cũng không buồn ngủ, hai người liền ngồi trên ghế salon trong phòng khách nói chuyện.
Thì ra nhà Điền Anh Hùng cũng sản xuất xe hơi, anh ta đã từng học qua ngành xe hơi, nói với Đinh Dật về lĩnh vực này cũng không có chút mơ hồ nào, chỉ là Đinh Dật mới là sinh viên năm nhất, tất cả đều là cơ bản, chưa học các môn chuyên ngành, nói chuyện không có ưu thế gì, vì vậy vội vàng nói sang chuyện khác: “Anh học võ thuật, ngôn ngữ, quản lí còn có máy móc, có phải rất có giá? Thân là con nhà gia thế cũng rất mệt mỏi, sẽ có rất nhiều trách nhiệm cùng nghĩa vụ, cái gì cũng không thể tự do quyết định.” Để cho cô thăng bằng một chút, nếu như cứ hướng về người này cô cảm thấy mình thật vô dụng.
Điền Anh Hùng gật đầu: "Quá trình học tập rất vất vả, cũng may những thứ này đều là những thứ anh thích, anh không khó để thích ứng. Anh không phải cháu đích tôn nên cũng không có nhiều bắt buộc, rất nhiều chuyện có thể tự mình quyết định.” Anh ta dừng một chút liếc nhìn Đinh Dật nói tiếp: “Ví dụ như tình yêu và hôn nhân.”
Đinh Dật bị anh ta nhìn trong lòng run lên, tối nay quả nhiên bị đột kích rồi, nhiều năm như vậy cô không biết Lý Bối Bối thích anh trai, lập tức bắt đầu hoài nghi năng lực quan sát và suy luận của bản thân, bây giờ cũng không thể khẳng định ánh mắt của Điền Anh Hùng có nghĩa gì, không nói gì thêm với Điền Anh Hùng, vội vàng bắt đầu những vấn đề khác.
Phản ứng cơ mẫn học của Điền Anh Hùng rất uyên bác, là một đối tượng nói chuyện tương đối tốt, nói chuyện một lúc hai người liền đứng dậy ai về phòng người đấy nghỉ ngơi, mặc dù vẫn còn phòng trống nhưng Đinh Dật vẫn quyết định ngủ cùng Lý Bối Bối.
“Có lẽ nửa đêm cô ấy cần người chăm sóc.” Đinh Dật nói với Điền Anh Hùng, Điền Anh Hùng cười cười xác định Đinh Dật không cần gì nữa liền quay về phòng.
Ngày hôm sau khi rời khỏi giường quả nhiên Lý Bối Bối mê man, trí nhớ không rõ lắm, may mà cô sáng suốt ở bên cạnh cô ấy nếu không sợ rằng cô ấy nhất định sẽ sốc, nói không chừng còn trách cô bỏ cô ấy lại một mình.
Điền Anh Hùng lái xe đưa Lý Bối Bối về trước sau đó đưa cô về trường, khi đến ký túc xá Đinh Dật yêu cầu anh ta cho cô xuống xe, cả đêm không về nếu như bị người quen nhìn thấy nam sinh đưa cô về có thể nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nỗi oan.
Rốt cuộc trước khi đến phòng học thì chuông reo, giáo viên dạy toán không dễ tính, bình thường tiết học của cô không ai dám đi trễ.
Ngày hôm qua bởi vì Lý Bối Bối gọi quá nhiều nên điện thoại hết pin, mới vừa rồi về ký túc xá cầm pin dự trữ, vào lớp học Đinh Dật lấy pin dự trữ thay, vừa mở điện thoại đã thấy tin nhắn của Thẩm Trường Đông: “Hôm qua gọi điện bạn cùng phòng nói bạn vội vàng chạy ra ngoài nói là Lý Bối Bối gọi, có chuyện gì không? Sao không gọi cho mình?”
Có một tin nhắn gần đây nhất là: “Mình ở trước cửa trường đợi cậu, bạn đang học ở phòng nào?” Thời gian là ba phút trước, Đinh Dật vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Thẩm Trường Đông đứng trước cửa phòng học nhìn chung quanh.
Thấy Đinh Dật đi ra ngoài, Thẩm Trường Đông lộ vẻ thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt cậu nhìn rất mệt mỏi, đầu tóc rối bời, trên cằm râu mọc dài, từ trước đến giờ cậu rất sạch sẽ, rất ít khi thấy bộ dáng chật vật như vậy.
Đinh Dật đang muốn giải thích, Thẩm Trường Đông dùng lực kéo cô tới một góc cầu thang ít người qua lại quát to: “Bạn có đầu óc hay không! Tối khuya lại đi ra ngoài một mình cũng không nói với ai là đi đâu!”
Lúc đầu Đinh Dật không biết cả đêm sẽ không về, sau đó sợ gọi điện thoại cho Thẩm Trường Đông quá muộn sẽ ảnh hưởng cậu nghỉ ngơi, sai lầm là quên gửi tin nhắn cho Thẩm Trường Đông, trước khi ngủ cậu thường gọi đến ký túc xá của cô nói mấy câu, phát hiện cô không về sẽ lo lắng. Sau đó điện thoại hết pin, khẳng định không gọi được, nhìn đôi mắt đầy tia máu của cậu, Đinh Dật không thể tưởng tượng được lúc cậu nóng nảy.
Vì vậy mặc dù Thẩm Trường Đông quát cô, Đinh Dật không cãi lại, chỉ ngượng ngùng nói: “Sao bạn lại tới đây, sáng nay không có tiết sao?”
Tâm tình Thẩm Trường Đông ổn hơn một chút, liếc cô một cái nói: “Hết tiết rồi, tối qua sau khi ký túc xá đóng cửa mình liền đi ra ngoài, còn không biết quản lý ký túc có báo lên khoa hay không.”
Thì ra Thẩm Trường Đông không thể liên lạc với Đinh Dật, nằm trên giường càng nghĩ càng lo lắng nên quyết định đến trường tìm cô nhưng quản lý ký túc nói đóng cửa tắt đèn thì không được ra ngoài nữa, Thẩm Trường Đông nài nỉ quản lý mở cửa. Gọi xe đến đại học A nhưng lại không biết nên tìm ở đâu, nghe Triệu Hiểu Đông nói lúc Đinh Dật nghe điện thoại nói đến quán rượu liền tìm hết tất cả các quán rượu ở gần trường, đến rạng sáng các quán rượu đóng cửa vẫn không tìm thấy, Thẩm Trường Đông lo lắng liền tìm tất cả công viên gần đó chỉ còn thiếu nước báo cảnh sát nhưng chưa tới thời gian mất tích cảnh sát cũng sẽ không xử lý, cậu thử vào trường tìm vận may nhìn xem Đinh Dật về chưa, nếu không tìm được cậu chỉ còn cách báo cho ba Đinh Dật.
Nghe cậu nói xong, tâm địa sắt đá như Đinh Dật mắt cũng đỏ ngầu, không ngờ cô nhất thời khinh thường lại làm cho Thẩm Trường Đông lo lắng như vậy, hết sức đau lòng.
Chuông vào học vang lên, Thẩm Trường Đông xoa xoa đầu cô nói: “Mau quay về lớp đi, mình tìm bạn vào ký túc xá nghỉ ngơi một chút, buổi trưa đến gặp bạn.”
Chương hai mươi lăm
Nghỉ ngơi tới trưa, tinh thần Th