Truyenhay.xemmienphi.net
₪ Game hay cho điện thoại
»
Lượt Xem : (1 / )

Tiểu thuyết Câu Được Hoa Hoa Công Tử

ắm, anh và Vũ Khiết cũng chỉ là quen biết cũ mà thôi, dù sao hai người cũng đã đường ai nấy đi. Mọi người đều mang tâm sự trong lòng, không ai chú ý đến phía dưới bàn, một cái chân vụng trộm đưa ra. Đường Tĩnh Tĩnh giả bộ ngoan ngoãn ăn uống, nhưng lúc Vũ Khiết đi ngang qua, đưa chân ngáng cô.
“A !” Giữa tiếng thét thê thảm, Vũ Khiết lảo đảo, cả người ngã xuống.
“Em không sao chứ ? “
“Em vẫn tốt chứ ?
Hai người đàn ông đồng thời chạy về phía cô, ngay cả tên đầu sỏ gây ra, cũng đứng dậy quan tâm – có tật giật mình bao giờ cũng đến hiện trường vây xem.
“Không sao, không sao…” Cầm lấy tay trái bị thương, cô miễn cưỡng đứng dậy.
Quái, vừa rồi cô đạp phải cái gì ? Chẳng lẽ là chân bàn ?
Quơ quơ, đầu đang ong ong, cô xác định không phải như thế, đau đớn dữ dội làm tay trái tê dại.
“A, em chảy máu. “chủ nhiệm Lương giật mình sợ hãi.
“Để anh xem.” Nhan Lập Khải bất chấp, cầm tay trái của cô, xem xét cẩn thận. “Chân có đau hay không? Có bị trật hay không?” Mắt thấy cô bị thương, những giận dữ vừa rồi nháy mắt tiêu tan, thay vào đó là quan tâm, lo lắng.
Chứng kiến thần sắc Nhan Lập Khải khẩn trương, Vũ Khiết hơi giật mình, cũng có chút vui mừng, anh quan tâm vẫn chạm tới tiếng lòng yếu ớt, cùng thần kinh nhạy cảm của cô.
A, may mắn.
Trừ tay trái chảy máu, các bộ phận còn lại cũng không có gì đáng ngại.
Nhan Lập Khải rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Anh dẫn em đi bôi thuốc.” Thấy ông chủ lôi kéo tay người đẹp, chủ nhiệm Lương cũng nhao nhao muốn thử.
“Không cần, để tôi đưa cô ấy đi.” Chuyện này Nhan Lập Khải đương nhiên sẽ không nhân nhượng.
“Không sao đâu! Ông chủ cứ bồi Đường tiểu thư ăn điển tâm, tôi đảm nhiệm chức trách bồi Đinh tiểu thư là được rồi.” chủ nhiệm Lương tự cho mình thông minh an bài.
“Đúng vậy, cứ để Chủ nhiệm Lươngbồi Đinh tiểu thư là được.” Đường Tĩnh Tĩnh ở bên hát đệm, cô ta chỉ muốn chỉnh Vũ Khiết, không phải chế tạo cơ hội cho bọn anh.
“Tôi nói không cần là không cần.” Nhan Lập Khải nghiêm mặt, trên mặt rõ ràng hai chữ, “Anh dám” , tranh cùng tôi cũng phải xem sắc mặt tôi. “Không cần để ý đến tôi, hai người tiếp tục ăn sáng đi.”
Cũng không quản Vũ Khiết có nguyện ý hay không, anh đỡ bờ vai cô dời đi.
Trước khi đi, anh cũng không quên thưởng cho chủ nhiệm Lương ánh mắt khinh thường.
Xoạt ! Vẻ mặt đó cũng quá kinh khủng rồi.
Toàn thân run rẩy, thần kinh yếu ớt của chủ nhiệm Lương lại bị đả kích sâu sắc.
**
“Còn đau không?” Nhan Lập Khải đưa Vũ Khiết về tới phòng, lấy hòm thuốc, thay Vũ Khiết sát trùng vết thương.
“Đau…” Cồn chạm phải vết thương, cô đau đến nhíu mày.
“Chịu khó một chút, một ít nữa thôi…vù vù..” Anh đau lòng thổi nhẹ vết thương, nghĩ cách giúp cô giảm nhẹ đau đớn.
Đợi khử trùng xong, anh lấy băng OK trong hòm thuốc, tỉ mỉ dán lên.
“Ừm, như thế là được rồi.” Giống như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật của mình, anh gật đầu hài lòng.
“Cảm ơn anh”. Cõi lòng cô ngập tràn cảm kích nói cảm ơn.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt cô chưa từng rời khỏi người anh, mỗi cái giơ tay nhấc chân của anh toàn bộ đều rơi vào trong mắt cô.
Cô biết anh có một mặt ôn nhu săn sóc này, tuy rằng không ngờ, sau khi hai người chia tay, anh còn có thể khẩn trương, quan tâm, tỉ mỉ chăm sóc cô như vậy.
Có lẽ…
Anh có thể … còn thích cô hay không? Chia tay là vì suy nghĩ cho hạnh phúc của mình, hay là vì trong thời gian ngắn anh còn chưa muốn kết hôn?
Nếu thật là như vậy…
Nghĩ tới đây, trái tim cô lại không tự chủ tăng thêm mấy nhịp.
Vậy anh cần gì phải chia tay với cô?
Ngoài anh ra, ai cũng không có khả năng khiến cô động lòng, càng chưa nói đi vào lễ đường kết hôn, chia tay chỉ khiến cô thống khổ, làm sao có thể nói hai từ hạnh phúc ?
Có lẽ cô nên nói cho anh tiếng lòng của mình mới phải.
“Em vẫn ổn chứ?” Anh ngồi xổm xuống, đưa mắt nhìn cô, “Sao không nói chuyện? Sẽ không phải là bị ngã hóa đần chứ?”
“Tôi…” Vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy đôi đồng tử tĩnh mịch, bên trong ngập tràn nụ cười cùng quan tâm lo lắng.
Haizz, cô cỡ nào mong muốn trở về bên anh, ôn lại nụ hôn ngọt ngào cuồng dã cùng lồng ngực ấm áp, mạnh mẽ kia. Cho dù không có cách nào thiên trường địa cửu, chỉ mong đã từng có được.
Chỉ cần có thể tiếp tục một ngày thì một ngày.
“Anh…” Cô quyết định hỏi anh cho rõ ràng, “Vì sao anh đối tốt với tôi như thế ?”
“Em là nói?” Anh không biết định nghĩa đối “tốt” của cô là như thế nào.
“Anh…” Vũ Khiết chần chờ, bận rộn tìm từ thích hợp để miêu tả, “Anh đưa tôi về phòng, còn tỉ mỉ thoa thuốc giúp tôi.”
“Như vậy là đối tốt với em sao?”
Anh không nhịn được nhếch khóe miệng.
“Không đúng sao?” Cô đỏ mặt, có chút lúng túng.
Chăm chú nhìn cô hơi ngượng ngùng, hai má trắng hồng, tim anh không khỏi đập thình thịch, trực giác mách bảo muốn đi lên hôn lên cánh môi anh đào đang hé mở kia.
“Anh…” Mắt thấy khuôn mặt tuấn tú của anh đang tiến lại gần, cô kìm lòng không được thì thào, “Anh…Thích tôi sao?”
“Thích…” Nhan Lập Khải hơi thất thần.
“Vậy anh…” Tay cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh, “Vậy sao lại muốn chia tay với em?”
Chia tay ?
Hai chữ này, không khác gì sấm động trời cao, khiến Nhan Lập Khải lập tức tỉnh táo.
Anh đang làm gì ?
Phát hiện môi anh cùng cô cách nhau chưa đến năm phân, anh vội vàng lui về phía sau.
Phù, may là anh kịp tỉnh táo lại, nếu không lại tạo ra sai lầm lớn, hai người đã đường ai nấy đi, anh sao có thể có ý nghĩ không an phận được chứ?
“Anh nói rồi.” Anh đứng dậy, tạo khoảng cách với cô. “Chia tay là vì suy nghĩ cho hạnh phúc của em, tự anh biết mình là hạng người gì, tự nhận là không có biện pháp mang hạnh phúc tới cho em, em đáng giá có được một người đàn ông tốt hơn anh trăm ngàn lần yêu thương em.”
“Vậy sao không hỏi tôi, cái gì mới khiến tôi hạnh phúc?” Cô siết chặt bàn tay, “Xin đừng tùy tiện quyết định thay người khác.”
“Anh có sao? “Anh lắc đầu, “Hôn nhân và con cái là tiêu chuẩn hạnh phúc của hầu hết phụ nữ, là xã hội định nghĩa, không phải thứ anh có thể làm được.”
“Nếu như anh nhận định điều tôi muốn là hôn nhân, vậy anh sai mười phần rồi, hiện giờ tôi không muốn kết hôn, hơn nữa…”
“Đó là bởi vì em chưa tìm được đối tượng thích hợp.” Anh ngắt lời cô. “Chỉ khi chúng ta chia tay, em mới có cơ hội gặp gỡ người đàn ông khác, ở cùng anh, chỉ làm chậm trễ em thôi.”
“Anh…”
Cô cỡ nào muốn cho anh biết tình cảm của bản thân, nói cho anh, cô không muốn hôn nhân, con cái, cô chỉ cần ở bên cạnh anh, thế là đủ rồi.
Nhưng mà lòng tự ái, không cho phép tiết lộ quá nhiều tâm tư của mình.
Anh đã cố tình chia tay, cô còn mặt dày níu kéo làm gì?
Tuy anh nói thích cô, nhưng chỉ là yêu thích có giới hạn, nếu không sao anh có thể giao cô cho người đàn ông khác?
Dù là với cô, hay những người phụ nữ từng ở bên anh, yêu thích trong miệng anh, không phải giống nhau sao, đều chung một loại mà thôi, không phải vì ở chung lâu mà khác biệt, cho nên mới có thể chia tay cô.
Cô ở trong lòng anh không có vị trí gì đặc biệt.
“Không cần nói nữa, tôi hiểu ý của anh.” Vốn dĩ cô còn ôm chút hi vọng, nhưng mộng đẹp hoàn toàn tan vỡ.
Cứ tưởng rằng, trong lòng anh, cô có chút khác biệt, không ngờ…
Nếu anh không cần mình, cô cần gì phải lấy mặt nóng dán mông lạnh ?
“Chúng ta vẫn là bạn bè chứ?” Thấy sắc mặt cô không tốt, Nhan Lập Khải trầm giọng hỏi, vô cùng không muốn giống như lúc trước, cô coi anh như kẻ qua đường.
“Đó l
<<1 ... 910111213 ... 20>>
Từ khóa Google : ,,
₪ Xem thêm truyện hay
Tiểu thuyết Kẹo Đã Mở Không Thể Trả Lại-full
Tiểu thuyết Đại Tiểu Thư Của Tôi-full
Tiểu thuyết Hạt Tiêu Nhỏ Trên Bàn Cơm-full
Tiểu thuyết Vợ Yêu Gây Họa-full
Tiểu thuyết Cưng À, Đừng Vờ Đứng Đắn Nữa-full
₪ Tải game miễn phí
Về Trang Chủ Tiểu thuyết ngôn tình Tiểu thuyết tình yêu Truyện teen đang yêu Truyện teen lãng mạn Truyện tình cảm mới
1206/7284
Tải game android iphone ipad, Truyện tiểu thuyết teen
@ 2015 - Chuyenmoi.wap.sh
Nội dung được sưu tầm từ internet

Teya Salat