Thấy Du Nhiên giả dạng con mèo đáng yêu, Khuất Vân thỏa mãn, hai người tiếp tục đi về phía trước.
Khi đi tới gần cổng trường, điện thoại của Du Nhiên bỗng nhiên vang lên, nhìn lại, là số của Bạch Linh.
Mấy ngày nay, để trốn tránh người không muốn gặp kia, tất cả số điện thoại lạ Du Nhiên đều không nhận, nhưng đây là số của mẹ, khiến cho Du Nhiên mất cảnh giác.
“Mẹ, con không sao, mẹ đừng lo, con đang ở cùng … một người bạn. Nhưng có lẽ phải mấy ngày nữa con mới về được.” Du Nhiên nhận điện, cố gắng dùng giọng điệu thoải mái để báo cáo.
Bên kia vẫn im lặng.
“Mẹ? “ Du Nhiên gọi một tiếng.
“Là anh… Còn nhớ không?” Từ bên kia truyền đến là một giọng nam, có chút thu hút, hoàn toàn giống trước đây, mỗi một câu một chữ đều hơi nặng, giống như có chút mất kiên nhẫn, nhưng một âm cuối cùng lại đột nhiên trở nên dịu dàng, mang theo sự êm dịu mà người ta vô cùng thích nghe, chuyển biến một cách thần kỳ, khiến cho trái tim người ta đập mạnh.
Khi người ta đang suy nghĩ một chuyện như thế, tình cảm đã sâu nặng.
Âm thanh đó, quen thuộc đến mức xa lạ, xa lạ đến mức Du Nhiên cảm giác như có một bàn tay cào rách da, hoảng sợ muốn lập tức ngắt máy.
Nhưng khi ngón tay Du Nhiên vừa chạm tới phím màu đỏ, tiếng nói từ bên kia đã ngăn cô lại: “Anh chỉ muốn hỏi mấy câu thôi.”
Dù sao cũng không phải thật sự gặp mặt anh ta, Du Nhiên có thể chống đỡ được lâu một chút: “Được, anh hỏi đi.”
“Em đang tránh anh phải không?” Đây là câu hỏi đầu tiên của Cổ Thừa Viễn.
“… Không.” Du Nhiên nói dối.
“Vậy, vì sao một ngày trước khi anh trở về em lại cố tình bỏ đi?” Đây là câu hỏi thứ hai của Cổ Thừa Viễn.
Lần này Du Nhiên không nói dối nữa, nhưng cô chọn im lặng.
“Thật ra, em đang trốn ở ngay gần nhà phải không?” Cổ Thừa Viễn hỏi.
“Không.” Cuối cùng Du Nhiên cũng có thể thành thật trả lời câu hỏi của anh ta: “Tôi đang ở trường.”
“Hiện giờ?” Cổ Thừa Viễn hỏi.
“Đúng.” Du Nhiên không nghe ra ý tứ gì đó trong giọng nói của Cổ Thừa Viễn.
“Đang ở trong trường đại học?” Mỗi một câu hỏi của Cổ Thừa Viễn lại càng kỹ càng.
“Anh hỏi chuyện này làm gì?” Du Nhiên bỗng nhiên cảnh giác, căn cứ vào sự hiểu biết của cô đối với Cổ Thừa Viễn, anh ta sẽ không hỏi một câu mà không có mục đích gì cả.
Du Nhiên không cần suy nghĩ nhiều, bởi vì một giây sau, cô lập tức nhìn thấy mục đích kia – một chiếc xe, đang đỗ ở cổng trường, mà trong xe, có một người đàn ông.
Đại khái là tầm tuổi như Khuất Vân, đường viền nhìn nghiêng khuôn mặt mang theo vẻ khí khái, độ cong của đôi môi lại cương nghị và gợi cảm.
Nếu lơ đãng nhìn thoáng qua, trong mắt có vẻ hung ác nham hiểm, nhưng nếu nhĩn kỹ lại, chỉ thấy từng ngọn cỏ non mềm mại đang lăn tăn gợn sóng.
Anh ta tới đây, Cổ Thừa Viễn đã tới đây rồi, vừa rồi, những lời anh ta nói chỉ là giả bộ, trong nháy mắt Du Nhiên đã hiểu rõ ràng chuyện ấy.
Giống như trước đây, cô vĩnh viễn cũng không đoán ra bước tiếp theo anh ta sẽ làm cái gì.
Việc Du Nhiên có thể làm chỉ có chạy trốn, cô định liều mạng kéo cái phiếu ăn ở kia rời khỏi cổng trường, nhưng quay đầu lại, cô phát hiện Khuất Vân đang nhìn mình.
“Em biết cậu ta?” Khuất Vân hỏi.
“Cậu ta” đương nhiên là chỉ Cổ Thừa Viễn.
Du Nhiên nghe ra từ trong câu nói của Khuất Vân một tin tức quan trọng: “Anh cũng biết anh ta?”
“Tôi và Cổ Thừa Viễn là bạn học đại học, tuy không qua lại nhiều nhưng cậu ta là nhân vật nổi tiếng của trường.” Giọng nói của Khuất Vân nhàn nhạt, giống như một bát cháo, không có long nhãn, không có hạt sen, không có táo đỏ, chỉ là một bát cháo thật nhạt.
“Vậy còn em?” Khuất Vân hỏi: “Em với cậu ta có quan hệ gì?”
Du Nhiên đá hòn đá nhỏ dưới chân, nói: “Anh ta… là anh trai tôi.”
“Anh ruột?” Khuất Vân hỏi.
Du Nhiên ngẩng đầu, ánh mặt trời thật chói mắt: “Anh cùng mẹ khác cha.”
Cổ Thừa Viễn không phát hiện ra bọn họ, Du Nhiên an toàn về tới nhà Khuất Vân.
Khi Khuất Vân mở cửa chống trộm, Du Nhiên thò đầu xuống bên dưới tay anh, vội vàng nhìn xung quanh.
Nhà Khuất Vân thuộc kiểu nhà tầng, rất rộng, phải tới hơn một trăm mét vuông, thiết bị lắp đặt tinh tế, mang vẻ tao nhã, dùng đen và xám là màu sắc chủ đạo.
Bởi vì căn nhà này nằm ở khu chung cư cao cấp của thành phố nên có thể nói là tấc đất tấc vàng, Du Nhiên tính toán, đoán chừng một mét vuông đất ở đây có thể đủ cho cô nàng ăn trong một năm.
Du Nhiên nhớ tới phòng ký túc như cái vỏ ốc sên mà quanh năm cô và bạn học phải ở, không khỏi sinh ra tính toán đen tối đối với nơi xa hoa này.
Cô quyết định, chết cũng không thể buông tha chỗ tốt thế này.
“Đã xem nhà rồi, giờ có thể quyết định có xin lỗi tôi hay không chưa?” Khuất Vân ngồi xuống chiếc sô pha mềm mại, tạo thành một tư thế thật thoải mái.
Du Nhiên ngồi xuống chiếc sô pha đối diện, hất đầu vắt chéo chân, hóa thân thành gã lưu manh đầu đường xó chợ, nói: “Tôi quyết định ở lại chỗ này, nhưng không xin lỗi, anh có thể làm khó dễ tôi à?”
Một giây sau khi câu hỏi vừa ra khỏi miệng, Du Nhiên đã bị Khuất Vân túm cổ áo, ném ra ngoài cửa.
Du Nhiên liều mạng đập cửa phòng: “Sao anh có thể vô tình vứt bỏ tôi như vậy!!!”
Giọng nói của Du Nhiên đương nhiên là cố ý phóng đại, vốn dĩ muốn dụ dỗ hàng xóm hai bên, khiến cho họ hiểu lầm Khuất Vân bỏ rơi mình, tạo thành áp lực xã hội vô hình thật lớn cho Khuất Vân, ép Khuất Vân phải thu nhận mình.
Đáng tiếc, xã hội hiện đại, nhân tình bạc bẽo, giọng nói của Du Nhiên cũng đủ để xuyên tường nhưng hàng xóm xung quanh không có một chút động tĩnh.
Nhưng Khuất Vân lại mở cửa một lần nữa, ra vẻ nhượng bộ: “Mỗi ngày giả tiếng mèo kêu một lần, tôi để em ở một ngày.”
Nhìn vẻ mặt uất ức của Du Nhiên, Khuất Vân không hề miễn cưỡng, đóng cửa lại lần nữa.
Nhưng ngoài cửa truyền đến một tiếng mèo kêu thảm thiết, giống như bị lột da.
Khuất Vân mở cửa: “Tuy không giống như tôi nghĩ, nhưng hôm nay thì… vào đi.”
Du Nhiên cúi đầu đi vào nhà, hướng về phía phòng ngủ trên lầu, chuẩn bị trốn trong phòng một mình liếm vết thương, ai ngờ Khuất Vân giơ tay ngăn trước mặt cô: “Em định làm gì?”
“Về phòng của tôi.” Du Nhiên thành thật trả lời.
“Ở đây không có “phòng của em”.” Khuất Vân nói.
“Tôi ngủ ở đâu?” Du Nhiên căng thẳng, không phải tiếng mèo kêu vừa rồi là uổng phí chứ?
Khuất Vân ném cho cô một cái liếc mắt, sau đó lên lầu, một phút sau, xuống lầu, trong tay cầm gối và chăn, để mấy thứ này lên sô pha.
“Anh để tôi ngủ ở đây!?” Du Nhiên trợn tròn mắt, tuy sô pha rất mềm nhưng dù sao cũng không phải giường, hơn nữa, bình thường đàn ông đều rất phong độ mà nhường phòng ngủ lại, đúng không?
Đáng tiếc chính là Khuất Vân không phải đàn ông bình thường, anh ta gật đầu: “Đúng vậy.”
Nhớ tới những thủ đoạn mà anh ta đã hành hạ mình trong học kỳ vừa rồi, Du Nhiên phải thừa nhận, Khuất Vân không bắt cô ngủ trong nhà vệ sinh đã là đủ tốt rồi.
“Buổi tối muốn ăn gì?” Khuất Vân hỏi.
“Tôm hấp, thịt kho tàu!” Du Nhiên vội vàng trả lời, trong lòng mừng thầm, những khuất nhục mà mình phải chịu đã có giá tr