"SUN!!!" – Mun hét to. Em chẳng còn để tâm đến việc đây là lần đầu tiên, trong suốt 10 năm qua em dám gọi thẳng tên anh bằng một giọng nói có phần gay gắt như thế. Giàn phong lan tím lắc lư trong gió nhẹ, chúng như đang mang những xúc cảm trong em trôi dạt về một nơi nào đó xa xôi. Mun không hiểu trái tim em đang nghĩ gì nữa, tâm trí em giờ chỉ còn đọng lại hình ảnh của Angel.
Một bóng dáng cao lớn bước ra, vẻ mặt không hề ngạc nhiên. Giữa sắc tím ngập tràn, Mun thấy những tia sáng như là nắng đang hắt lên từ đáy mắt ấy:
"Chào em...thiên thần!"
2. Angel.
Tôi không phải là một thiên thần.
Chính xác là thế. Mặc dù mọi người ai cũng gọi tôi bằng cái danh từ đó và tôi cũng đã có lúc tự nghĩ mình như vậy.
Nhưng Sun lại bảo, thiên thần là Mun.
Thề rằng tôi đã mất vài phút để tự định nghĩa lại cái cụm từ thiên thần phát ra từ cậu ấy. Và rồi tôi chợt nhận ra, chẳng có gì là khó hiểu cả, bởi vì trong mắt Sun, chỉ có mỗi hình ảnh của Mun –một thiên thần bé nhỏ đang phải đứng trong cái bóng quá lớn của tôi, mặc dù cái bóng đó, chưa bao giờ là cái bóng của một thiên thần thực sự.
"Tại sao...lại là Mun?" – tôi hỏi Sun, và cậu ấy thản nhiên hơn tôi nghĩ. "Tớ không biết. Làm sao có thể tìm ra đủ lý do để yêu một ai đó chứ? Dù Mun luôn tránh mặt mỗi khi tớ đến gần nhưng em ấy không hiểu sao đã chiếm mất một phần tâm trí tớ. Chẳng biết từ lúc nào mà tớ đã yêu Mun, yêu cái cách em ấy sống với đam mê của mình và cả cái cách em tự vùi dập đam mê đó vì nghĩ rằng cậu mới là người xứng đáng." "Tớ muốn hỏi tại sao Mun lại là thiên thần kia?" "À..." – Sun gãi đầu, mặt thoáng ửng đỏ: "Vì thiên thần cũng có một trái tim giống hệt như em."
Tôi nhìn Sun, rồi lại nhìn bầu trời trong xanh thoáng đãng. Có lẽ tôi sai thật rồi. Mun không có đôi cánh trắng, nhưng em có một trái tim của thiên thần. Tôi đâu để ý rằng Mun vẫn yêu thương tôi, em vẫn nấu cho tôi những bữa cơm đều đặn, em thỏ thẻ bảo rằng tôi cần có đủ sức khỏe để tiếp tục với công việc của mình. Vậy mà có nhiều đêm tôi lang thang với lũ bạn bè về muộn, để một mình Mun bơ vơ với cái bụng đói meo. Tôi đoán em không ăn cơm vì muốn chờ tôi ăn cùng. Tệ thật! Bây giờ tôi mới nhận ra chính tôi đã cản đường Mun bằng thứ ánh sáng hay hào quang gì đó thật vô vị và rỗng tuếch.
Sun nhờ tôi giúp cậu ấy ngỏ lời với Mun, tôi không ngờ một chàng trai như cậu lại nhát đến mức giấu kín tình cảm của mình trong suốt 10 năm trời. "Tại sao cậu lại muốn nói yêu Mun, trong khi đã giấu em ấy một khoảng thời gian dài như vậy?" "Vì tớ không thể chờ được nữa, Ans ngốc à!" – cậu ấy gõ đầu tôi, và gọi tôi bằng cái tên Ans thân mật.
Tôi không lưỡng lự. Tôi đồng ý giúp Sun ngay. Vì tôi biết có một cô gái cũng đã giấu kín tình cảm của mình dành cho cậu ấy trong 10 năm đợi chờ và hy vọng.
Tôi giả vờ thân thiết với Sun và diễn tất cả mọi cảnh trong kịch bản. Đôi lúc khi nhìn thấy đôi mắt cụp xuống buồn bã của Mun, tôi lại tự hỏi có phải tôi đang tàn nhẫn với em không? Nhưng cho dù là như vậy, tôi vẫn không có ý định từ bỏ vở diễn của mình. Rồi tôi giáng vào tim Mun một cú thật đau, khi cố tình để em nhìn thấy môi mình đang phủ lên môi của mặt trời. Tôi hoàn toàn tỉnh táo, khi hôn Sun tôi không hề say. Tất nhiên, Mun vô cùng bất ngờ trước cảnh tượng ấy. Và cả Sun cũng vậy. Không có màn kiss nhau nào trong kịch bản cả, Sun đã bị tôi cho vào thế bị động. Cậu ấy không thể phản kháng và đứng yên để tôi tự diễn một mình. Tôi biết, mình là kẻ tồi tệ. Nhưng Sun còn tệ hơn tôi, à không, tốt hơn nên dùng từ ngốc dành cho cậu ấy. Sun chẳng hề biết tôi luôn khao khát được trở thành một thiên thần, một thiên thần được phép ngự trị nơi trái tim của cậu.
Mun ngốc. Sun cũng ngốc. Và tôi...cũng ngốc chẳng kém gì.
Ngoài cái tên mang ý nghĩa là thiên thần, thì tôi chẳng còn gì nữa cả. Dù chỉ là một vị trí nhỏ trong lòng Sun, tôi cũng không thể nào chiếm được. Có lẽ tôi ích kỷ, vì đã cướp mất nụ hôn đầu của Sun. Nhưng hãy cứ để tôi được có cậu ấy trong một vài giây ngắn ngủi, trước khi trao Mun về nơi có mặt trời.
Mặt trời duy nhất của đời tôi, đã vụt tắt sau 10 năm được ủ ấp.
buồn
3.
"Em không phải là Angel." – Mun run run nhìn Sun đang đứng trước mặt mình với một nụ cười khó hiểu. "Anh biết!" – Sun đáp, thản nhiên: "Em là Mun."
Mun cố loại bỏ ánh mắt thân thương từ Sun, giọng em đã mất dần âm vực trong trẻo: "Có phải anh đang đùa giỡn với Ans không? Xin anh...đừng làm tổn thương Ans. Và cũng đừng lấy em ra để dối lừa chị ấy. Bởi vì...chẳng hay ho gì khi em có được những điều tốt đẹp hơn Ans." "Cô ấy đã nói với em phải không?" – Sun vẫn bình thản, trong khi Mun thì không thể nào bình tĩnh hơn được nữa. "Mun, những điều tốt đẹp em có được không phải là từ Ans, mà chính trái tim em đã giúp em giành lấy." "Nhưng anh yêu Ans mà?" – Mun ngước đôi mắt vẫn còn đang hằn lên những tia đỏ. "Cô ấy...là bạn tốt của anh!" –Sun tiến lại gần, giọng nói anh dịu dàng như thể nhuốm màu của nắng. "Người anh yêu chỉ có một. Và đó là em, chứ không phải là Ans."
Tim Mun lộn lên lộn xuống trong lồng ngực. Có cảm giác như có một nút thắt nào đó ở giữa mà em vẫn không tài nào tháo gỡ được. Mun không hiểu, Mun chẳng hiểu gì cả. Chẳng lẽ mắt em lại đánh lừa chính em ư? Chẳng phải Sun đã hôn Angel trong cái đêm chị say và về muộn đó sao? Hay cả anh...và Angel đều đang lừa dối em?
"Nụ hôn với Ans...thật ra...không phải là do anh." – Sun hơi ngập ngừng, anh quay mặt đi hướng khác dường như để tránh không cho Mun nhìn thấy khuôn mặt đang đỏ ửng. Mun ngạc nhiên nhìn Sun, em có cảm giác anh đọc được những gì em đang suy nghĩ. "Anh nhờ Ans diễn một vở kịch nhưng anh không hiểu tại sao Ans lại làm như vậy." –Sun tiếp tục. "Ans đoán rằng, em và anh...chúng ta cùng có chung một cảm xúc. Vì vậy, có lẽ cô ấy muốn làm cho em...ghen."
Ghen? Ghen ư? Tại sao em phải ghen? Em...có ghen không?
Có?
Có.
Hình như có. Chắc chắn có. Em đã ghen. Em đã ghen với Angel.
Em ghen vì em sợ. Sợ tình cảm trong tim em sẽ chết dần chết mòn. Sợ người con trai nắm giữ trái tim em sẽ ở bên người chị gái có vầng hào quang rực rỡ. Em sợ chị sẽ đến lấy đi mặt trời duy nhất trong tim em và đem tới một thế giới khác mà em không bao giờ có thể đặt chân đến được.
Phải. Em ghen đấy, Sun ơi. Em đã ghen đến mức tự nhấn chìm mình trong đau khổ.
Em ghen. Vì sợ mất Sun và vì em sợ người con trai đang ở yên trong tim mình sẽ biến mất vào một ngày nào đó.
Mun khóc. Những giọt lệ sau một hồi sóng sánh căng tràn nay đã tuôn trào ra khỏi khóe mắt. Mun khóc. Ban đầu là thút thít, nhưng rồi sau đó, em khóc òa lên, khóc thật to, thật to. Sun và Angel xấu lắm, cả hai đã vào hùa với nhau và đẩy em xuống vực thẳm tuyệt vọng.
Sun đột ngột tiến thêm hai bước nữa, anh vòng đôi tay ôm lấy thân người gầy guộc bé nhỏ của Mun và để mặc cho những giọt nước mắt của em rơi lã chã xuống bàn tay mình. Mun giật thót, em hốt hoảng cố đẩy Sun ra, chưa bao giờ anh lại gần em đến như vậy. Em lạ lẫm với khoảng cách mà hai trái tim giờ đây không còn bị ranh giới tách biệt. Trái tim em và Sun như đã tìm được điểm dừng, cho những yêu thương mà cả hai đã cố gắng chôn vùi và giấu kín.
Mun quệt nước mắt, không đủ sức mạnh để thoát ra khỏi vòng tay Sun. Em biết, tự nhận mình yếu đuối chỉ là một cái cớ để chống lại những xúc cảm yêu đang mãnh liệt dâng tràn. Ngay lúc này đây, em đã không còn quan tâm đến việc cái vực thẳm kia sâu tới mức nào nữa, bởi cho dù thế giới của em có