Mỹ Sa Tử dịu dàng mềm mại đáng yêu và Liên Na rực rỡ diễm lệ đứng che phía trước em mà, anh lo gì chứ? Huống chi, cho dù hai người họ đều không được thì cũng vẫn còn có cả đám chị em họ phong tình vạn chủng đấy thôi!”
Y Đằng Văn hiển nhiên tạo tình thế ép buộc Nhâm Thiếu Hoài, bốn phía đều đưa tới những cô gái chưa kết hôn trong gia tộc.
Phải biết rằng, đàn ông Y Đằng gia bọn họ bởi vì có tiền tài quyền thế hùng hậu làm hậu thuẫn nên người người trăng hoa phong lưu, người đẹp trong thiên hạ có ai không đem vào phòng ngủ được? Trải qua mấy thời đại cố ý “thay đổi gien”, bây giờ thứ Y Đằng gia có nhiều nhất chính là tuấn nam mỹ nữ. Cho nên, trong cuộc tranh đua của bách hoa này, Y Đằng Ưu Nhi tuyệt không lo lắng mình sẽ trở thành nữ nhân vật chính.
“Có nhiều mỹ nữ ở đây như vậy, em gái anh thật sự rất an toàn, anh không cần phải lãng phí mấy tế bào não quan tâm đâu.”
Không phải Y Đằng Ưu Nhi tự ti, mà là so sánh với những mỹ nhân đầy đặn xung quanh, dáng người cao gầy của cô chỉ như một cô bé, rất khó khiến người ta chú ý.
Y Đằng Long lại nghe vậy sắc mặt trầm xuống, không biết nên nói sao mới phải.
Vì bảo vệ cho cô em gái yêu quý, từ nhỏ Y Đằng Long đã xây dựng nhiều cơ sở ngầm xung quanh Ưu Nhi, ai dám có “ý đồ bất lương” với em gái anh đều sẽ được hưởng “ưu đãi” nghiêm khắc.
Dũng Chi Trợ con Maiko chính là vì thầm mến cô nên mới bị anh ngấm ngầm tống đến Hokkaido xa xôi trồng hoa. Mà mấy người bạn có ý với Ưu Nhi dưới “lưỡi đao” của anh cũng phải biến thành những ông anh hiền lành.
Hơn nữa, khi anh không cấm được Ưu Nhi giao thiệp với thế giới bên ngoài phức tạp, anh đã làm đủ mọi cách tìm một siêu cấp bảo mẫu ở cạnh cô, ngoại trừ xử lý hết thảy mọi việc ra, nhiệm vụ quan trọng nhất chính là hỗ trợ dập tắt ong bướm đến từ khắp nơi. Không ngờ anh khổ khổ sở sở thay cô giữ cho vườn không nhà trống cuối cùng lại làm cho cô hiểu nhầm rằng mình thiếu mị lực, không tin nổi!
Trời ạ! Bây giờ anh chỉ có thể hy vọng Nhâm Thiếu Hoài không ngắm trúng con bé, nếu không sẽ phiền toái rất lớn.
“Anh, anh bày ra cái bộ dáng quái dị này là để em vui sao? A......buồn cười thật.” Y Đằng Long thở dài lại thành một bộ dáng kì quái, khiến Y Đằng Ưu Nhi cảm thấy rất vui vẻ.
Y Đằng Văn không hổ danh là một “con cáo xảo quyệt”, tuy rằng bị vây bên trong bởi một đám người nhưng vẫn có thể thỉnh thoảng chú ý tới diễn biến chỗ Nhâm Thiếu Hoài. Tuy nhiên theo kết quả quan sát, đôi lông mày cũng vì thất vọng mà dần dần nhíu lại.
Nhâm Thiếu Hoài tuy rằng thỉnh thoảng lại khiêu vũ với mấy vị tiểu thư, nhưng vẻ lãnh đạm bất biến nơi đáy mắt thể hiện rõ cậu ta không có hứng thú.
Ai, vốn ông có chút hơi tin tưởng về mị lực của Liên Na diễm lệ và Mỹ Sa Tử mềm mại đáng yêu, chẳng lẽ lần này phải thất vọng thật rồi?
“Cha.”
Một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ tiến đến, Y Đằng Văn vừa thấy đó là đứa con gái làm cho ông nhiều phen đau đầu liền không khỏi hừ lạnh ra tiếng.
Hai anh em họ trao đổi ánh mắt, đồng thời phát ra tín hiệu “thời tiết không tốt, phải tự bảo trọng”.
“Hoá ra là Y Đằng thiếu gia và tiểu thư, mãi không thấy hai vị đại giá, lão đây còn tưởng rằng hai người lạc đường, lo lắng một lúc lâu, còn đang do dự không biết có nên phái người đi nghênh đón không, bây giờ cuối cùng cũng thấy xuất hiện rồi......”
Thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa.
Vì thế, tuy trong lòng hai anh em đang kêu gào thảm thiết nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đỡ lấy sấm sét kiêm tia chớp của phụ thân đại nhân mà không dám mở miệng biện bạch, phòng khi nói gì lỡ lời lại khiến tình hình tai nạn càng thêm trầm trọng.
“Bác Y Đằng, Y Đằng huynh.” Một giọng nói nam tính ôn hoà đúng lúc đó vang lên, ngăn chặn cơn bất mãn sắp trút xuống như mưa của Y Đằng Văn.
Tới thật đúng lúc! Hai anh em đều âm thầm thở dài nhẹ nhõm. Nhưng ngay khi giọng nói vốn đã trầm thấp lại mang theo hơi rượu xuyên thấu vào tai, Y Đằng Ưu Nhi lại có cảm giác ngược hoàn toàn. Rùng mình run rẩy một cái, lông tơ trên lưng cô bỗng nhiên dựng đứng hết cả lên.
Cô lặng lẽ thở sâu, cố gắng bình ổn trái tim đang đập rất mạnh. Cô tò mò để mặc anh trai xoay người, khi đôi mắt to trong suốt gặp phải một đôi con ngươi đen thâm trầm như biển, sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch.
“Thiếu Hoài, cậu chơi vui vẻ chứ! A, Ưu Nhi, anh chàng đẹp trai tư thế oai hùng toả sáng này chính là người em đã nghe danh từ lâu Nhâm Thiếu Hoài, cũng là vị khách chính của đêm nay. Thiếu Hoài, tiểu cô nương xinh đẹp này chính là em gái bảo bối của tôi --- Y Đằng Ưu Nhi.”
“Em gái?” Con ngươi đen đang nhìn chằm chằm vào cô hiện lên một chút kinh hỉ, nhìn thấy Y Đằng Ưu Nhi có một chút ngạc nhiên kinh hoàng, khoé miệng Nhâm Thiếu Hoài chậm rãi gợi lên độ cong quỷ dị.
“Đúng vậy.” Y Đằng Long đẩy Y Đằng Ưu Nhi đang trở tay không kịp về phía trước, “Đừng thấy Ưu Nhi bề ngoài trầm tĩnh nhu thuận, kỳ thật con bé rất nghịch ngợm, làm cho tôi đau đầu suốt ngày đấy.”
“Tôi có vinh hạnh được mời tiểu thư Y Đằng xinh đẹp cùng khiêu vũ không đây?” Nhâm Thiếu Hoài khom người tạo dáng, vừa lãng mạn lại vừa rất tao nhã.
“Ách......” Khiêu vũ với anh ta? Cô hận không thể lập tức độn thổ biến mất, nhưng lúc sắp cự tuyệt lại nhìn thấy sắc mặt của cha cô liền trong nháy mắt sửa miệng: “Đây là vinh hạnh của tôi!” Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng một đôi mắt to trong suốt như nước lại hung hăng trừng mắt nhìn kẻ đã đẩy cô vào hang cọp.
Lườm anh? Oái, anh đang giúp em thoát khỏi bể khổ mà, đúng là chó cắn Lã Động Tân!
Quá bận dùng sóng mắt kêu oan với em gái, Y Đằng Long hồn nhiên quên mất sự tồn tại của phụ thân đại nhân.
“Y Đằng Long!” Y Đằng Văn chưa bao giờ là một người dễ dàng quên chuyện gì, thật vất vả mới tóm được đứa con lẩn nhanh như chạch, ông đương nhiên không thể buông tha. “Con ngây ngốc cái gì, đi ra kia! Đi ra tâm sự với các vị tiểu thư cho cha, khiêu vũ với họ xem có thể thừa cơ tìm một cô vợ mang về không.”
Anh tuấn tuấn mỹ Nhâm Thiếu Hoài nhẹ ôm lấy thanh lệ mềm mại Y Đằng Ưu Nhi nhanh nhẹn bắt đầu nhảy. Dưới ánh sáng như ngọc chiếu rọi của chiếc đèn thuỷ tinh, hai người tao nhã phát huy hết kỹ thuật nhảy, tựa như một bức tranh phong cảnh đẹp tuyệt vời làm cho người ta bị hoa mắt thần mê.
“Anh......anh nhìn tôi như vậy làm gì?” Con ngươi đen thâm thuý của Nhâm Thiếu Hoài làm cho người ta sợ hãi, giống như hút hết hồn phách của người ta, làm cho cô cả người lông tơ dựng đứng.
“Lần trước vì sao trốn?” Anh liếc mắt một cái liền nhận ra cô chính là tiểu hồ ly trong nhà kính.
“Cái gì mà trốn với không trốn , tôi không biết anh đang nói...... Oái!” Anh ngang nhiên thít chặt cánh tay đang ôm eo cô, khiến cả người cô thiếu chút nữa bị bẻ thành hai đoạn, đau đến mức phải oa oa kêu. “ Anh thả lỏng một chút được không? Đừng ôm chặt như vậy, thế này rất khó coi, tôi cũng không khiêu vũ được.”
“Không được! Rút kinh nghiệm lần trước, tôi hiện tại đã thập phần biết em là một tiểu hồ ly giảo hoạt. Nếu không giữ chặt em thì đến lúc em nhanh như chớp trốn đi, một mình tôi bị bỏ lại trên sàn nhảy mới là khó coi!”
“Cái gì hả, tôi không hiểu anh đang nói cái gì hết.” Cô chột dạ giả ngu, bàn tay nhỏ bé ở trên vai anh dùng sức cố gắng thoát ra, “Tôi thấy anh chỉ đang đánh lạc hướng, muốn thừa cơ tôi không chú ý ăn đậu hũ, không