ừ đó hoàng tử cùng công chúa trải qua cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn . . . . . .
Bọn họ sẽ có con, anh tuấn như anh, xinh đẹp như cô, sẽ là bảo bối của họ.
Mạnh Dật Phi mừng rỡ nhìn thấy cô xiêu lòng, Anh liền nói: "Có lẽ lúc bắt đầu sẽ có khó khăn, nhưng không sao, anh sẽ cố gắng làm việc nhiều hơn. . . . . ."
Giấc mộng ngọt ngào bỗng chốc tan biến!
Uông Mỹ Lệ mở to hai mắt, không thể tin được mình lại hồ đồ muốn gả cho anh, sau đó khiến tuổi thơ không chịu nổi lần nữa tái hiện!
Cô khẳng định là mình thương anh , nhưng tình yêu hư ảo có thể làm được gì?
Nếu như cứ để tình cảm chiếm lĩnh, rất có thể , bọn họ sẽ lâm vào tình cảnh cãi vã ồn ào khiến tình cảm buồn bã giống như cha mẹ, rồi sau đó, mặc cho tình cảm có kiên trinh thế nào, đều bị ăn mòn bởi áp lực của cuộc sống khốn quẫn.
Cô không muốn vậy !
Từ lúc cô bắt đầu rời khỏi thôn, cô đã tự nói với mình: tuyệt đối sẽ không trở lại cái xóm nghèo tan hoang đó!
Nếu như cô không để ý đến việc lấy chồng giàu sang nữa, vậy cũng không cần dùng tiền lương để mua sắm quần áo đắt tiền nữa, vì ít nhất cũng phải nuôi sống mình, thậm chí còn có thể hưởng thụ. Bởi nếu đến lúc đã trở thành Mạnh phu nhân, thì tiền lương ít ỏi của cả hai phải làm sao để có thể chống đỡ ba nhà —— nhà cô, nhà anh cùng với nhà của bọn họ.
Cô thương anh, không cần nghi ngờ gì nữa, nhưng đáng tiếc là, phần yêu này không khắc sâu đủ để cho cô bất chấp tất cả lần nữa làm người nghèo khó!
Bỏ qua anh rồi, có lẽ đời này sẽ không bao giờ yêu người khác nữa, như vậy thì sao? Nàng chỉ muốn buông xuôi, với tâm hồn trống rỗng thì ở đâu cũng còn có ý nghĩa sao?
Dứt bỏ tình yêu của anh, chắc chắn sẽ là hy sinh lớn nhất của cô, nhưng không thể gả, không phải gả cho anh!
"Không! Em không thể gả cho anh!"
"Không thể?" Thấy được sự kiên quyết của cô, Mạnh Dật Phi không kiên nhẫn vò tóc."Em không muốn gả cho ta? Sau khi xác định vẫn còn yêu nhau sao?"
Cô rõ ràng mới vừa reo hò thương anh, cũng trong tích tắc đôi mắt sáng nói cho anh biết, cô sẽ không gả cho anh?
Anh không hiểu cô, thật sự không hiểu!
Ánh mắt anh hiện lên sự tố cáo khiến Uông Mỹ Lệ tự ti mặc cảm. Không nên như vậy, cùng nhau đi tới, anh vẫn là người hiểu cô nhất, anh nên sáng tỏ con đường tâm nguyện của cô, người khác có thể chỉ trích cô, phỉ nhổ cô thực tế và hám làm giàu, nhưng anh không thể!
Hắn không nên hy vọng có thể thay đổi cô, khoảng cách giữa hai người rất rộng —— không thể thổ lộ tình cảm chân thành.
Uông Mỹ Lệ ôm lấy mình thật chặt, hít thở khó khăn, cố gắng đè xuống tâm tình kích động.
Nhắm mắt lại, lúc mở ra cô đã có thể điềm nhiên nhìn vào mắt Mạnh Dật Phi, "Đi thôi! Nếu như anh không nhắc đến chuyện kết hôn nữa, chúng ta vẫn có thể làm bạn, nếu như cố gắng ép buộc. . . . . . Chỉ sợ không thể
Có lẽ cũng thể làm bạn được nữa. Nói thật, chúng ta mỗi lần gặp mặt đều cãi vã, quan hệ như vậy em thật sự cảm thấy mệt mỏi."
Lời của cô cũng chính là quyết định của cô. Quyết định này rất đau đớn —— người bị thương chính là anh, mà cũng là cô.
Mạnh Dật Phi nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng khó đoán của cô. Trong tim dâng trào một nỗi khổ sở đến tận trên cổ họng, anh cảm thấy rất thất vọng về cô.
Nếu như cô nói rằng"Hãy để em suy nghĩ thêm một chút" , như vậy mặc dù đáp án cuối cùng vẫn là phủ định, cũng không thể gây thương tổn. Ít nhất anh cũng biết mình vẫn còn một chút giá trị trong lòng cô, mặc dù tình yêu nhỏ bé không thể chống lại tiền bạc. Nhưng anh cũng sẽ vui vẻ chấp nhận, là thật! Chỉ cần cô từng có chút do dự.
Anh luôn cho rằng, tình yêu cùng bánh bao, cô sẽ chọn bánh bao, chỉ là không ngờ lại có thể biết kết quả nhanh chóng đến nỗi không hề có sự phản kháng nào.
Thì ra là, cuối cùng cũng vẫn chỉ có anh tự mình đa tình. Trong lòng cô, trừ tiền bạc, nhỏ mọn, cũng không có chỗ cho tình yêu.
Anh có thể hiểu, chỉ là rất khó tiếp nhận.
Nên buông tay, nếu không sẽ càng thêm rắc rối, coi như cô chưa từng nói, mình cũng cảm thấy không thể cùng nhau làm bạn bè. . . . . . Là bạn bè thì có thể không trách móc không hối hận đợi chờ sau lưng cô hai mươi năm sao? Mà anh còn có thể phóng khoáng tuổi rẻ bao lâu nữa?
Cái anh muốn, cũng chỉ là một tấm chân tình, nhưng cô lại vô tâm. Đối với người vô tâm mà mong có sự thật lòng sao? Thật là vô vọng mà!
Mạnh Dật Phi chậm rãi mở miệng trước khi bước ra cửa, giọng nói có phần thâm trầm mệt mỏi ——
"Lúc nãy, anh đã quyết định ích kỷ một lần, hoàn thành giấc mơ tâm nguyện nhiều năm qua của anh. Sáu giờ tối mai anh sẽ bay sang Pháp. Có lẽ. . . . . . sẽ không trở về nữa."
Tâm tư đã thương tổn nhiều rồi nên không chịu nổi đả kích lần nữa, anh chỉ có thể xa chạy cao bay, một mình gặm nhấm nỗi đau, lắng đọng trong lòng phần tình cảm sâu đậm này.
Uông Mỹ Lệ ngạc nhiên nhìn vào bóng lưng chán chường với đôi tay bỏ trong túi, âm thầm rơi lệ, bức tường thành nội tâm yếu ớt liền bị sụp đổ.
Anh muốn đi sao?
Cô vẫn cho là, anh sẽ vĩnh viễn đứng ở sau lưng mình, chỉ cần quay đầu lại là có thể tựa vào khuôn ngực với vòng tay ấm áp . . .
. . .
Sau này, anh sẽ không còn bảo vệ cô sao? Sau này, anh có còn vì mình mà sắp đặt sẵn mọi thứ không? Sau này, anh cũng không còn muốn trách móc gì nữa? Cô cắn chặt môi dưới, không để tâm máu đã chảy. . . . . . Từ trước tới giờ anh luôn là người để tâm! Nắm lấy tay cầm thật chặt đến mức gãy cả móng tay, rất đau, nhưng cố gắng chịu đựng trong lòng. Hãy đi thật xa đi! Một ngày nào đó, anh sẽ biết cô đã đúng, nghèo khó sẽ làm tình yêu phai màu, cô tình nguyện để anh hận mình, cũng không bằng lòng miễn cưỡng kết hợp, sau đó để mặc cho áp lực kinh tế từ từ đục khoét thâm tình trong anh —— cũng như ba mẹ, vì tiền mà tổn thương lẫn nhau.
Đóng cửa lại, cũng là đóng lại bóng dáng ảm đạm bên ngoài, cũng đóng luôn ánh sáng hy vọng trong lòng.
Cô lại lựa chọn lần nữa, mà anh vẫn không cách nào tránh khỏi bị bác bỏ.
Dựa vào cửa, Uông Mỹ Lệ ngã xuống đất, cắn nắm đấm, không để cho tiếng khóc phát ra . Để cho anh ra đi mà không vương vấn gì, cũng là món quà cuối cùng cô tặng anh—— coi như là báo đáp lại tấm chân tình của anh, cũng coi như trả cho sự hy sinh của anh.
Trừ những thứ này, cô không thể làm được gì khác.
Cô vẫn biết. Nếu như đã bị tổn thương, thì sẽ rất khó đền bù. . . . . .
Trải qua một đêm ngây ngô dại dột, cũng chỉ là thân thể mệt mỏi, còn suy nghĩ của cô vẫn sáng suốt.
Sẽ không hối hận, không được hối hận!
Cho dù có anh bên cạnh. Cô cũng sẽ không để cho bất kì kẻ nào có cơ hội kéo mình trở về chịu đưng cuộc sống nghèo khó.
Tiếng chuông cửa vang lên đinh tai nhức óc, Uông Mỹ Lệ nhìn chằm chằm vào cửa. Mặc kệ là ai tới, người đó tốt nhất là chịu được sự tức giận của cô.
Thô lỗ kéo cửa ra, mẹ Trình mẫu khinh thường nhìn thấy cô uể oải , "Thế nào? Không muốn mời ta vào sao?"
Uông Mỹ Lệ kích động nói: "Xin thứ lỗi cho tôi không ngờ người có địa vị cao như Ngài lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp mà ghé đến chỗ thô thiển này, nên không kịp trải thảm đỏ." Nói xong lập tức xoay người vùi sâu vào ghế sa lon, còn cố ý bắt chéo hai chân, liếc xéo mẹ Trình. Nếu như bà ta muốn tìm phiền toái, dược thôi, cô cũng đang có một bụng tức không có nơi phát!