Chi Liễn thoải mái ôm lấy chăn, trên mặt nở nụ cười thỏa mãn. Dưới ánh sáng mặt trời, khuôn mặt trắng nõn của cô thản nhiên hiện lên màu đỏ hồng trên má.
Cho đến khi bụng cô kêu ùng ục quấy rầy giấc ngủ tốt đẹp, cô mới đành phải thức dậy.
Cảm giác vừa ngủ dậy thật là thoải mái, cô trở mình.
“Ah….” Tại sao lại như vậy? Lông mày nhỏ nanh nhíu lại vì đau.
“Toàn thân rã rời….” Nhất là nữa người dưới, đau nhức giống như bị một chiếc xe cán qua.
Chịu đựng hạ thân khó chịu, Chi Liễn vùng vẫy bước xuống giường. Nhưng hai chân mới vừa chống dậy, cả người liền bị ngã xuống đất vì không còn sức lực.
“A... Đau quá” Khuôn mặt nhăn lại vì đau, cô chật vật đưa tay nhéo nhéo hai chân.
“Xảy ra chuyện gì? Sao em lại xuống giường?” Khi Shabaka đi ra từ phòng tắm liền nhìn thấy Chi Liễn đang nằm dưới đất.
Chi Liễn ngẩng đầu lên, thấy trước mặt mình bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông. Không nhìn thì chẳng sao, nhưng vừa nhìn cô lập tức giật mình thét chói tai.
“Anh, anh không mặc quần áo, không… không nên tới đây.” Cô giơ tay lên che kín mắt mình.
Anh cứ bước ra ngoài như vậy, cô xong rồi. Mặc dù vóc dáng của anh vô cùng cường tráng, nhưng mà nhìn thấy đàn ông không mặc quần áo, cô….. chắc canh sẽ bị đau mắt a.
“Bé ngốc!” Shabaka bị động tác đáng yêu của Chi Liễn làm cho bật cười, anh ngồi xổm xuống, ôm lấy cô, đặt cô lên giường.
“Trải qua tối hôm qua, cái gì đáng nhìn thì em cũng nhìn thấy hết rồi, anh chẳng còn gì để che nửa đâu. Nhưng chẳng phải chính em cũng chưa mặc quần áo đó sao?”
“Cái.. cái gì?” Cô lập tức cúi đầu nhìn bản thân mình. “Oa” khuôn mặc nhỏ nanh đỏ lên trong nháy mắt. Cô nhanh chóng cầm lấy chăn đắp lên người.
Hiện giờ đầu cô chỉ còn lại những hình ảnh đêm qua.
Cô …….. Cô và anh……..
Chi Liễn chán nản ôm lấy đầu. Thế nhưng cô và anh lại nảy sinh quan hệ? Vốn dĩ muốn rời đi, sao lại diễn biến thành tình huống như thế này? Xong rồi…xong rồi…..
“Không thoải mái sao? Thân thể còn đau nhức sao?” Shabaka lo lắng nhìn Chi Liễn, cho rằng cô cau mày là vì thân thể còn khó chịu.
Đều tại anh quá ham muốn cô, biết rằng hôm qua là lần đầu tiên của cô mà lại liên tục đòi hỏi những bốn lần, hại cô chỉ sau lần thứ nhất đã cầu xin mình để cho cô ngủ.
“Em…Em...” Đáng ghét. Tại sao lại hỏi cô vấn đề này? Muốn cô trả lời thế nào đây? Cô cúi đầu nhất định không trả lời.
“Bây giờ em cần phải nghỉ ngơi cho tốt, đợi lát nữa anh sẽ đem thức ăn lên cho em dùng.”
Nhẹ hôn lên trán cô, sau đó xoay người đi vào phòng tắm mặc quần áo. Nếu không nhanh tách khỏi cô, anh nhất định sẽ nhanh chóng nảy sinh ra ham muốn đối với cô lần nữa, bởi vì dục vọng trong người anh đã sớm ngóc đầu dậy.
Hình như… Cô đã làm cho mọi chuyện ngày càng khó giải quyết rồi. Chi Liễn ngồi trên giường thở dài bất đắc dĩ.
Cô, thật sự phải rời đi.
“Phải làm thế nào đây?” Chi Liễn cuối đầu than thở.
“Cái gì mà phải làm thế nào?” Chẳng biết Shabaka đã đứng trước mặt cô từ lúc nào. Có lẽ vì tâm trạng đang bối rối nên cô không phát hiện ra.
“Anh… Anh chừng nào thì….” Chi Liễn đỏ mặt, sững sờ nhìn Shabaka, nhìn thấy anh, cô liền không nhịn được mà nhớ tới tối hôm qua cô và anh đã…..
“Lại đây, em vừa mới nói chuyện gì phải làm thế nào?” Mặc quần áo xong, Shabaka ngồi bên cạnh Chi Liễn. Thấy cô hướng đi nơi khác, anh nhanh chóng kéo cô trở về, cũng không quên đặt một nụ hôn lên môi cô.
Có vẻ tâm trạng của anh cũng không tệ! Chi Liễn len lén nhìn nụ cười trên mặt Shabaka, bị nụ cười này mê hoặc, một hồi lâu, cô cảm thấy hô hấp của mình có phần dồn dập.
“Em…..Em……”
“Hả?... Cái gì…?” Shabaka nhìn Chi Liễn ấp a ấp úng, giống như rất khó mở miệng.
“Em, em có thể về nhà không?” Rốt cuộc cô cũng nói ra khỏi miệng.
Chương 12
“Em đừng hòng.” Với dáng vẻ dữ dằn, Shabaka trừng mắt nhìn Chi Liễn, trong lòng muốn bóp chết cô ngay lập tức.
Cô và anh cũng đã phát sinh quan hệ, tại sao cô vẫn còn nghĩ đến việc rời đi?
Bởi vì trên người anh tỏa ra một luồng khí đáng sợ khiến cho thân thể Chi Liễn không ngừng run rẩy, nhưng để tốt cho anh, cô phải lấy hết can đảm nói to: “Em, em không muốn đợi ở đây. Em …. Em…” Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của anh, cô không dám nói tiếp.
“Anh tuyệt đối sẽ không để cho em rời đi. Sau hai tuần nữa, em phải gả cho anh!” Sợ cô bị lời nói của mình làm cho hoảng sợ, Shabaka nghiêm túc nhìn Chi Liễn.
Nếu như cưới cô có thể làm cho cô an phận ở bên cạnh anh thì anh không ngại nói ra những lời yêu thương này. Dù sao, sau khi kết hôn, anh cũng sẽ không để cô rời khỏi mình.
Cả đời này cô phải là của anh.
“Em không muốn!” Cô rời đi vì sự an toàn của anh, làm sao có thể gả cho anh được.
“Anh quên em đã có vị hôn phu rồi sao?” Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể dùng cách này để anh chấp nhận.
“Không phải em cũng không muốn gả cho anh ta sao?” Shabaka không quan tâm hừ nhẹ. Nếu như người đàn ông kia dám xuất hiện trước mặt anh dẫn cô đi, anh đảm bảo, nhất định sẽ khiến cho anh ta không còn đường trở lại.
Giờ phút này Shabaka cảm thấy thân phận của mình thật sự có ích.
“Chúng ta không biết gì về nhau.” Đầu óc Chi Liễn rối bời, tại sao sự tình lại trở thành thế này?
“Đã lên giường với nhau thì còn vấn đề gì nữa?” Anh không chấp nhận giải thích.
“Anh sẽ chịu trách nhiệm!”
“Em… em là người phương Đông!”
“Anh cũng thích phụ nữ phương Đông!”
“Em không yêu anh!”
Shabaka nhìn thật sâu vào mắt Chi Liễn, “Anh yêu em!”
“Hả…?” Chi Liễn giật mình hoảng hốt. Anh… anh nói anh yêu cô? Không thể nào?
“Em không yêu anh cũng không sao, chỉ cần chung sống một thời gian, em nhất định sẽ yêu anh.” Shabaka tràn đầy tự tin nhìn Chi Liễn.
“Em….. em…”
“Không cần nói nữa, cho dù có một trăm lí do thì em cũng phải gả cho anh.” Anh tưởng tượng đến lúc cô mặc áo cưới cùng anh đứng trên lễ đường.
“Không, không cần, em không muốn làm phu nhân của thủ lĩnh Mafia.” Cô vừa ôm đầu vừa nói.
Cô nhát gan như vậy, căn bản không thể đảm nhiệm công việc này, ở bên cạnh sẽ làm vướng bận anh, có thể làm cho anh gặp chuyện không may hoặc bị thương vì cô. Cô hoàn toàn không chịu đựng được những điều này, hơn nữa càng ở lâu bên cạnh anh, cô sẽ càng quan tâm anh hơn. [To editor: Căn bản + không (phủ định)… = Hoàn toàn không">
“Em. . . . . . Biết?" Shabaka có chút giật mình nhìn Chi Liễn.
"Thật xin lỗi, ngày hôm qua. . . . . . em nghe các người nói chuyện." Chi Liễn lo lắng cúi đầu.
"Thôi, em biết cũng tốt, nếu không, anh thật sự không biết nên nói với em thế nào."
Anh thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì tối hôm qua phát hiện được thân phận của anh, cô mới hoảng sợ, không an tâm nên muốn rời đi cũng là chuyện đương nhiên.
Shabaka ôm lấy mặt Chi Liễn, thành khẩn nhìn cô. “Nếu em là vợ anh, anh tuyệt đối sẽ không để cho em gặp bất kỳ nguy hiểm nào. Nên nhớ, em là vợ của anh, không phải là phu nhân thủ lĩnh Mafia, em chỉ cần quan tâm đến anh thôi, hiểu không?"
“Em….."
"Được rồi, đừng nói nữa. Anh đi lấy thức ăn cho em, đừng có mà suy nghĩ lung tung." Shabaka cắt đứt lời cô muốn nói, bất kể cô nói gì, anh cũng không đ