/>
“Viện trưởng nói nếu như cô muốn đáp án, mời đi tìm Phương Lỗi.” Y tá một chữ không lọt đem lời viện trưởng nói cho cô chuyển lại cho Trần Hoa Nghiên.
Đôi mắt to tròn hắc bạch phân minh trong nháy mắt dâng cao ngọn lửa khó chịu, phẫn hận, Trần Hoa Nghiên chỉ muốn giết chết anh ta ngay lập tức.
Cô căn bản cũng không biết mình rốt cuộc ở nơi nào trêu chọc đến Phương Lỗi để anh ta không chịu giúp cô thì thôi giờ cô tìm một bệnh viện chỉnh hình khác lại gây khó dễ?
Nhưng cô tuyệt đối không nghĩ tới Phương Lỗi thậm chí có thể khiến tất cả các phòng khám chỉnh hình lớn nhỏ trong cả nước vừa nghe đến tên của cô liền cự tuyệt.
Suốt cả một tháng, cô cơ hồ đi khắp tất cả các phòng khám chỉnh hình nổi danh mà an toàn khắp cả nước, dâng trào quyết tâm được ăn cả ngã về không một lòng muốn thay đổi đôi mắt này, nhưng là tháng này ngoài việc cô bị sập cửa vào mặt không ngừng ra, đôi mắt to tròn như cũ vẫn lớn đến kinh người.
Phương Lỗi, tên bác sĩ xấu xa đó thật không có tí y đức hành nghề nào!
Cô tới cửa cho anh buôn bán làm ăn, anh không những không chấp nhận, lại còn hướng về phía cô nói nếu như cô chỉnh, chỉ biết trở nên xấu xí hơn.
Cô chính là muốn cho mình được đẹp hơn, trở nên bình thường một chút mới đến tìm anh, thế nhưng anh lại công kích cô. Như vậy còn chưa đủ, cũng không biết rốt cuộc anh sử dụng thủ đoạn gì đẻ cho các phòng khám chỉnh hình khác không chịu giúp cô làm phẫu thuật chỉnh hình.
Mỗi một lần hỏi thăm lý do, đáp án những người này luôn làm cho cô sôi máu khí huyết dâng trào, huyết áp thẳng tắp tăng vọt, để cho cô có cảm giác kích động thật muốn đem Phương Lỗi chặt làm trăm mảnh.
Sĩ có thể giết, không thể nhục, lại qua thời gian gần một tháng sau, cô cũng không nhịn nổi nữa.
Gọi taxi, nói địa chỉ cho tài xế, cô Trần Hoa Nghiên muốn đem Phương Lỗi cái tên xấu xa gian ác kia giết chết!
Mới vừa xuống xe, Trần Hoa Nghiên liền nôn nóng không đợi được mà xông vào phòng khám bệnh.
Cô dù mang bộ dáng hung ác cỡ nào cũng không hù dọa được y tá khả ái, chỉ thấy y tá đối với cô nở nụ cười ngọt ngào, “A, Trần tiểu thư cô trở lại, lần này cần uống gì? Hoa Trà, Molly còn là hoa hồng? Ngày hôm qua tôi vừa mua trà thảo mộc Lavender, rất thơm đó, cô muốn nếm thử một chút không?”
Đưa tay không đánh người mặt tươi cười, hơn nữa Dương Tâm Nhụy còn một bộ dáng cùng cô rất thân quen, Trần Hoa Nghiên cả người cứng, lắc đầu một cái, “Cám ơn cô, nhưng tôi không phải là tới uống trà, xin hỏi một chút, Phương Lỗi có ở bên trong không?”
Nghe được cô không cần uống trà, đồ tốt không có người cùng chia xẻ khiến Dương Tâm Nhụy cảm thấy thật mất mát một chút, nhưng nghe đến vấn đề Trần Hoa Nghiên, cô ngay sau đó lại hưng phấn bừng bừng, “Ah, bác sĩ Phương vẫn luôn đợi cô, đợi một tháng đấy.”
Trong một tháng này, Phương Lỗi một bộ ôm cây đợi thỏ, mặc dù cửa mở ra, nhưng anh không có tiếp kiến bất kỳ khách hàng nào, suốt ngày cầm quyển tạp chí bên trong có hình Trần Hoa Nghiên, bày la liệt khắp phòng, trong miệng còn nhắc đi nhắc lại như bệnh thần kinh “Đôi mắt thế nào đẹp như vậy”… nếu như không phải là anh vẫn đối xử hết sức bình thường với cô, Dương Tâm Nhụy thật sẽ cho rằng ông chủ điên rồi.
Chỉ là cứ như vậy, Dương Tâm Nhụy cũng biết thì ra là Trần Hoa Nghiên là một người mẫu rồi.
“Trần tiểu thư, cô ngoài đời so với trong hình đẹp hơn nhiều, cô biết không, tôi thích nhất lần cô chụp hình ở tạp chí kia, nhất là lúc cô ăn mặc trung tính thì tôi xem quả là nhanh muốn thét chói tai ra tiếng rồi.” Cô ta hai tay ôm mặt tròn nhỏ nhắn, một bộ dạng hưng phấn ước mơ lúc thấy thần tượng của mình.
Đối mặt với nhiệt tình của cô y tá như vậy, Trần Hoa Nghiên càng thêm tức không nổi nữa, cô bắt đầu tiểu nhân mà nghĩ, Phương Lỗi có phải hay không sợ cô giết anh trong phòng nên để cô y tá ở chỗ này làm cô bớt tức giận, nhưng không thể không nói, lời nói Dương Tâm Nhụy rất làm cô hài lòng.
Từ xưa tới nay chưa từng có ai nói với cô hình của cô rất đẹp, bọn họ bình thường đều chỉ sẽ nói hình của cô rất tốt, rất xuất chúng.
“Tốt” cùng với “Xuất chúng” hai người này từ tuy là chỉ mặt, nhưng không nhất định là dùng để hình dung cô rất đẹp, cho nên đối mặt với lần đầu tiên có người khen ngợi mình dáng dấp đẹp, Trần Hoa Nghiên thật có chút thụ sủng nhược kinh.
“Cám ơn cô.” Cô có chút cà lăm nhìn về phía Dương Tâm Nhụy nói cám ơn.
“Không cần cám ơn, không cần cám ơn, cô chờ một chút giúp tôi ký tên ở trên tấm ảnh là tốt, tôi nhất định sẽ cất giữ thật tốt.” Bởi vì lý do công việc, Dương Tâm Nhụy đã tập hợp đủ rất nhiều ảnh kí tên của danh nhân, minh tinh rồi, hiện tại có thêm Trần Hoa Nghiên, cô cảm thấy mình thật hạnh phúc chết mất.
“Tốt…” Bị y tá thay đổi chủ đề, Trần Hoa Nghiên thiếu chút nữa quên lý do mình tới nơi này, vội vàng ngưng tụ lửa giận, “Phòng làm việc của Phương Lỗi hiện tại có ai không?” Mặc dù cô rất giận Phương Lỗi, nhưng cô cũng không muốn phá hoại việc tốt của người khác, nhất là chuyện chỉnh hình như vậy, người bình thường đều không muốn để cho người khác biết.
“Không có không có.” Dương Tâm Nhụy giống như trống bỏi dao động phe phẩy đầu của mình, nghĩ thầm thời gian này Phương Lỗi đại khái đang ôm hình Trần Hoa Nghiên, lại đang nhắc đi nhắc lại như điên ấy.
Trần Hoa Nghiên hướng Dương Tâm Nhụy gật đầu một cái liền tiêu sái xoay người, dựa vào trí nhớ, đi lên phòng làm việc Dương Tâm Nhụy đã mang mình tới lần trước, liền cửa cũng không gõ, trực tiếp mở cửa, rất có khí thế mà thẳng bước đi vào.
“Phương Lỗi!”
Ngồi phịch ở trên ghế sa lon Phương Lỗi nghe tiếng nhảy lên, cặp mắt sáng lóng lánh nhìn tới cô.
“Cô đã đến rồi.” Thái độ quen thuộc, cùng với Dương Tâm Nhụy nhiệt tình lúc nãy thật chẳng khác nhau là mấy.
Trần Hoa Nghiên tức một bụng, thiếu chút nữa không chỗ phát, nhưng nghĩ đến chính mình một tháng này như người điên tìm phòng khám chỉnh hình khắp nơi lại lần lượt bị cự tuyệt, trong lòng tức giận liền hừng hực mà thiêu đốt.
Cô tức giận chạy tới trước mặt Phương Lỗi, tưởng tượng như một tên lưu manh níu cổ áo của anh, hung tợn chất vấn anh trong tháng này rốt cuộc cô đã làm gì, làm hại cô tìm bác sĩ giúp mình chỉnh hình cũng không được, nhưng cái người đàn ông này bày ra một bộ dáng hết sức vô tội, hơn nữa gương mặt anh tươi cười, để cho cô nghĩ muốn phát giận cũng không phát ra được.
“Anh rốt cuộc muốn thế nào?” Tất cả oán mắng toàn bộ hóa thành một câu vấn đề, hơn nữa giọng nói mềm mại thật không thể như đang chất vất người khác.
Phương Lỗi lần nữa thấy đôi mắt trong suốt bởi vì tức giận mà trở nên sáng lấp lánh, tâm bất ngờ đập bịch bịch, anh biết đây là phản ứng mất khống chế, nhưng anh không có chút nào bài xích, ngược lại cười đến vui vẻ, gọi Dương Tâm Nhụy dâng trà, trái cây bánh bích quy, một bộ dáng muốn cùng cô nói chuyện trời đất.
“Đến đây đi, ngồi xuống trước.”
“Tôi tới không phải là vì uống trà!” Nhưng Trần Hoa Nghiên cự tuyệt hợp tác, có vẻ lạnh nhạt nói.
“Tôi biết rõ.” Phương Lỗi nở nụ cười tràn đầy.
Anh đương nhiên biết cô tới cửa tìm anh là vì muốn một cái công đạo, đòi một công đạo, nhưng anh cũng đã đợi chờ cô lâu như vậy rồi, để cho anh nhìn thêm mấy lần đôi mắt khiến anh mê đắm như bị bỏ bùa thì thế nào?