vuốt ve cái ngực nhỏ của cô, thật mềm mại, nhọn hoắt, lại nhạy cảm mê người, cô xấu hổ, nức nở một tiếng.
Lý Túc sờ soạng vẫn cảm thấy chưa đủ, anh cúi đầu, dùng môi lười liếm nhẹ một cái.
Nguỵ Mễ Miễn bị cảm giác xa lạ này doạ cho sợ, khoái cảm tê dại cứ thế mà đánh tới, lại không thể rút chân ra khỏi cái vòng gỗ được.
Và hiển nhiên, Lý Túc sẽ không để cô chạy trốn được.
Lý Túc vuốt ve cô, bàn tay nóng rực, động tác tay cũng rất nhẹ nhàng, giống như đang an ủi một con tỏ nhỏ xù lông.
Cô nhịn không được run rẩy, cô rất sợ, đối với cô mà nói, chuyện tình dục là vô cùng xa xôi, trước mắt tràn đầy hình ảnh sinh vật nam tính xâm lược cũng vô cùng bỡ ngỡ.
“Anh muốn hôn em.” Lý Túc nói.
Nguỵ Mễ Miễn sững sờ. Anh muốn hôn môi à?
Môi lưỡi Lý Túc không phải hướng đến môi cô, ngược lại, nó lướt đến bụng cô, rồi đảo quanh cái rốn tinh tế, làm cô nhột nhột, tê dại, tiếp, Lý Túc lại đi xuống.
Giữa hai chân có vườn hoa u mật, nho nhỏ, tinh khiết mùi hương xử nữ.
Lý Túc rất hài lòng, chính tay anh đã tẩy rủa sạch sẽ nơi này. (@@)
“Em là người đầu tiên đó Mễ Miễn.” Lý Túc nói: “Từ trước đến giờ anh chưa từng cái chuyện thân mật như vậy, em là người đầu tiên, khát vọng mãnh liệt của anh, cũng là dành duy nhất cho em.”
Lời này thật ngọt ngào, nhưng như vậy là có ý gì?
Tiểu Mễ thỏ vụng về, thì xử nữ cũng là bình thường, có thể làm cái việc lớn mật như thế, xuống tay hung tàn như Lý Túc, lại dày mặt dám bảo lần đầu tiên?
“Anh là xử nam?” Nghĩ mãi không thông, Nguỵ Mễ Miễn ngây ngốc hỏi lại.
Lý Túc thanh sắc bất động, thoạt nhìn bí hiểm, mười phần là thuộc dạng người xấu, Nguỵ Mễ Miễn cũng là lần đầu tiên bắt gặp ánh mắt sắc nhọn như thế của Lý Túc, bị anh nhìn đến đỏ mặt tía tai.
Không phải nhiệt cũng không phải bởi nhục cảm, mà vẻ ửng đỏ này của cô là do âm điệu lạnh lùng khi anh mở miệng đáp lại.
“Xử nam cũng có thể khiến em phải điên cuồng,”
Lạnh lùng, mảnh băng vụn vỡ rơi nha.
Nguỵ M6ẽ Miễn mơ hồ nghĩ, a nha, thì ra Lý Túc cũng có dáng vẻ tức giận cực kì đáng yêu này, thật là dễ thương đó nha.
Anh chàng xử nam này thẹn quá hoá giận, hạ thủ lại không nương tay, chẳng đáng yêu gì cả.
Anh hôn thật mạnh vào nụ hoa khép hờ.
Liếm, cắn, mút, nho nhỏ, đài hoa mềm mại nhanh chóng bị anh bắt được, nơi tư mật như thế bị anh lật ngược dày vò, khiến Nguỵ Mễ Miễn muốn sụp đổ.
Lý Túc lại tiến thêm một bước, anh biết rõ hoa kính nũng nịu nhát gan, lại nhỏ hẹp như thế, anh đưa một ngón tay vào, thăm dò.
Hai chân Nguỵ Mễ Miễn bị treo lên, lại giương rộng ra, không có cách nào khép lại, cảm giác các bắp thịt bên trong trương lên, cứng rắn khép chặt lại, không cho ngón tay kia của Lý Túc động đậy.
Lại không kiên trì được bao lâu.
Lưỡi của Lý Túc vẫn còn ở đài hoa này của cô đấy.
Nguỵ Mễ Miễn mơ hồ khóc lớn một tiếng, nghẹn lời: “Ừ, ừ, a a a…”
Đây là muốn “nhẹ một chút”? Hay “trọng điểm” là đây? Hoặc là “thêm một lần nữa”?
Lý Túc rất vui vẻ, “Mễ Miễn thoải mái rồi à? Hay là bị đau?”
“A a… nhẹ chút, ừ …. A a …”
“Mạnh một chút… Thật sao, Mễ Miễn”
“A a a … Anh … a a…”
“Sai rồi, Mễ Miễn đã lập gia đình? Vậy phải gọi anh là gì? Hả?”
“Ô! A a a a.. hư, Lý Túc….”
“Lại gọi sai rồi, Mễ Miễn như vậy là không ngoan, anh sẽ không thể không để cho em dễ chịu được, thoải mái một chút.”
“A a a! a a …”
“Mễ Miễn, gọi anh là gì?”
“Ô, ô ô… ông.. ông xã…”
Tiếng kêu uyển chuyển yêu kiều kia, quả thực có thể khiến cho Lý Túc nộp khí giới đầu hàng rồi.
Mắt của Lý Túc đỏ ngầu, cắn răng nghiến lợi.
“Mễ Miễn thật biết nghe lời, dê ông xã suy nghĩ một chút, làm thế nào để Mễ Miễn càng thoải mái hơn nha.”
Lý Túc là người có tinh thần nghiên cứu, hơn nữa anh còn tự xưng mình là một người đàn ông yêu thương cưng chiều vợ hết sẩy, thế là anh lại tiếp tục miệt mài với công việc thăm dò của mình.
Anh dùng môi ngậm lấy hoa kính của cô, đưa ngón tay thứ hai đẩy vào hoa kính.
Anh nhẹ nhàng dùng răng ngậm lấy đài hoa, lấy đâỳu ngón tay khẽ nâng lên gãi nhẹ chơi đùa hoa kính.
Anh mút mạnh mấy cái, sau đó nhanh chóng rút tay ra, rồi một lần nữa hung hăng cắm vào tận đáy.
Nguỵ Mễ Miễn rên rỉ gần như không chịu nổi, cô sắp hỏng mất.
“A ha! Ha ha”
Hoa kính giữ chặt như vậy khiến anh không thể rút tay ra được, sau đó cái nơi kính đạo nho nhỏ này, quấn chặn, không ngừng hút ngón tay của anh vào, hút vào hút vào, Lý Túc sửng sốt một chút.
Ý nghĩ đầu tiên của anh là, Mễ Miễn chặt như vậy, nếu là dục vọng của mình ở bên trong, không biết có phải là sảng khoái muốn thăng thiên hay không?
Ý nghĩ thứ hai chính là, của Mễ Miễn chặt như vậy, dục vọng to lớn của anh hẳn không đứt chứ?
Ý niệm thứ ba trong đầu đó là: Mễ Miễn à, em nhạy cảm thế sao?
Cao trào của cô đến rồi.
“Ông xã, Lý Túc…” Cô nức nở, uất ức vô cùng.
Cả người Nguỵ Mễ Miễn ướt dầm dề, tay trơn trợt, Lý Túc nắm chặt lấy mông của cô, giận vì trên người cô mang mùi của cây hương trầm dễ chịu, thì cao trào là thoải mái đến thế.
Cho dù là mới tắm xong, chưa kịp lau khô thì cũng không ẩm ướt đến như vậy.
Ánh mắt Nguỵ Mễ Miễn như mất đi tiêu cự, mê mẩn mờ mịt, nửa ngày chưa phục hồi thần sắc.
Khuôn ngực nhỏ phập phồng lên xuống kịch liệt, miệng mở to tở gấp, mà bên trong của cô cũng không có được sự yên bình vẫn còn mạnh mẽ quấn vặn.
Qủa thật, nhiệt huyết Lý Túc sôi trào rồi.
Trong đầu anh chỉ còn lại ý nghĩ: mau đưa vào đi.
Anh muốn hưởng thụ thật tốt cảm giác anh Mễ Miễn được hoà vào nhau.
Dục vọng bị đè nén đến mức trướng đau, không kịp chờ đợi lâu, nhanh tay đưa vào miệng hoa kính, cảm thụ nơi đó vùa nhỏ vừa hẹp, ấm áp ôm trọn, thật tuyệt vời, trong đầu anh choáng váng một trận.
Đây chính là Cực Lạc chi cảnh mà.
Anh bị niềm hạnh phúc này xông lên đầu rồi nên mới không biết chính mình đang phát ra tiếng hô khàn khàn.
“Mễ Miễn…”
Anh phóng ra.
Miệng hoa kính ướt nhẹp, trộn lẫn giữa hoa dịch và tinh dịch của Lý Túc.
Lần đầu tiên của xử nam không khi nào kéo dài được.
Những vọng tưởng trong đầu của Lý Túc tan vỡ, căn bản anh chỉ mới gõ vài cái, thế mà đã không nhịn được phun ra mất rồi, đây thực là một sự sỉ nhục đàn ông mà.
Nhưng xử nam cũng khôi phục sức khoẻ kinh hồn, hơn nữa lần thứ hai tuyệt đối có thể rửa nhục, còn có thể mang lại cả tiền lời.
Đáng tiếc khách hàng không mời mà đến, chỉ khiến cho người khác ghét bỏ, bởi vì những người khách này thực không chịu suy nghĩ thấu đáo, không thấm nhuần được tư tưởng “không được quấy rầy khi làm việc”, chẳng biết thức thời gì cả.
Tiếng điện thoại vang lên liên tục, hết cuộc này đến cuộc khác, không hề dừng lại.
Cùng lúc đó, điện thoại của Nguỵ Mễ Miễn cũng vang lên.
Lý Túc là nhân viên phòng nghiệp vụ, điện thoại vang lên, nhất định là phải nhận, tuyệt đối không được bỏ lỡ khách hàng.
Anh thở hổn hển, nhìn vào người đang nằm phía bên dưới, thân thể mềm m