“Chà chà, bắt đầu có khiếu hài hước rồi đây. Quả là một sự khởi đầu tốt đẹp”, hắn không biết xấu hổ còn mở miệng khen, chuyển sang đứng trước mặt tôi hỏi: “Đi McDonald? Ăn hamburger, uống cà phê?”.
“Thạch tín…”
“Cháo thịt nhé?”
“Thạch tín…”
Hắn tự đưa ra quyết định: “Vậy thì chọn cháo thịt đi”, rồi chuồn thẳng ra ngoài mua cháo.
Tôi định nhân cơ hội bỏ trốn, vừa mới thò chân ra hành lang đã bị cô y tá xách tai lên: “Vĩnh Kỳ đã nói em sẽ bỏ trốn mà. Lương Thiếu Đồng, em đừng làm anh em phải lo lắng nữa, vết thương chưa lành đã chạy đi đâu, bị nhiễm trùng thì sao?”.
“Hắn… em… hắn đã… em bị hắn…”
Y tá lớn tiếng cắt ngang: “Hắn sàm sỡ em chứ gì? Thế cũng có gì to tát? Em có phải con gái đâu. Hắn sàm sỡ em thì em sàm sỡ lại là được rồi”.
Từ lúc nào mà xã hội lại thụt lùi đến mức này? Tôi suýt ngất, bị cô y tá vừa dìu vừa đẩy trở lại phòng.
Vĩnh Kỳ trở lại trong sự “mong đợi mòn mỏi” của tôi, trên tay cầm hộp cháo nóng hổi.
“Đồng Đồng, ăn cháo nào.”
“Không ăn”, tôi kiên quyết nói: “Tôi thà ăn thạch tín còn hơn, dù sao tôi cũng không muốn sống nữa”, cuộc sống đại học thê thảm thế này…
Hắn lắc vai tôi: “Ăn một tí đi”.
Tôi bướng bỉnh: “Không”.
“Vậy thì…”, Vĩnh Kỳ cúi đầu, đặt tô cháo sang một bên.
Hắn ngừng lảm nhảm, căn phòng yên tĩnh trở lại.
Một lúc sau, hắn đứng dậy sờ hộp đựng cháo: “Cháo nguội một chút rồi”.
Tôi hừ một tiếng: “Nó có biến thành vi cá tôi cũng không ăn”.
Vĩnh Kỳ quay đầu, nheo mắt nhìn tôi: “Nguội thì có thể mớm được rồi”, trên mặt đột nhiên xuất hiện vẻ gian xảo.
“Cái gì?”, tôi kinh hãi giật mình, vội vàng lùi về sau: “Anh anh anh đừng có làm bừa, tôi nhất quyết… hu hu…”.
Muộn rồi, hắn đã chồm tới, dùng một tay giữ chặt tôi, cười nham hiểm: “Đồng Đồng, em biết là anh chưa bao giờ làm bừa mà”.
“Cứu mạng! Hu… không… tôi không muốn… hu hu hu…”
Từng miếng cháo từ miệng hắn chui vào miệng tôi, tôi vừa kêu cứu vừa giãy giụa, chốc chốc lại bị sặc.
Bị hắn hành hạ một hồi, tôi quyết định đầu hàng: “Thôi thôi, tôi tự ăn, tự ăn được chưa? Ư… anh còn mớm? Đã nói là tôi tự ăn”.
Hắn hài lòng hơi buông tôi ra: “Thật chứ?”.
Tôi ấm ức gật đầu.
“Hứa là sẽ ngoan?”
Tôi lại gật đầu. Phản đối cường quyền! Phản đối bạo lực! Phản đối hành vi quấy rối! Trong lòng không ngừng hô khẩu hiệu, chỉ tiếc là không cách nào thốt ra miệng được.
Vĩnh Kỳ chăm chú nhìn tôi cả nửa ngày, lúc trước tôi chỉ cảm thấy ánh mắt hắn đáng ghét, không hề nhận ra rằng nó còn có thể đáng sợ như thế này.
“Được thôi.” Hắn buông tay, đưa tô cháo ra trước mặt tôi: “Ăn cho hết”. Nhờ công của hắn, quần áo cả hai đứa bây giờ đều đầy vết cháo, có chỗ còn dính thịt.
Tôi cầm tô cháo, dưới sự giám sát của hắn, nuốt nước mắt nghẹn ngào nuốt từng thìa cháo, chẳng còn biết nó có vị gì nữa.
Đây là bữa sáng tủi nhục xót xa nhất trên đời.
Cuộc sống đại học thê thảm của tôi, liệu đến khi nào mới có thể kết thúc đây?
Lúc tôi có thể rời khỏi cái phòng bệnh đáng sợ đó thì đã là ba ngày sau. Không hiểu tại sao chỉ với vết thương nhỏ tí trên đầu mà tôi lại bị nhốt trong đó những ba ngày. Chắc chắn là do Vĩnh Kỳ giở trò rồi.
Im lặng, cực kỳ im lặng, không bùng nổ trong sự im lặng thì sẽ chết trong sự im lặng.
Ngay khi vừa bước ra khỏi phòng bệnh, tôi xông thẳng đến chỗ thầy quản lý ký túc. Vĩnh Kỳ đương nhiên vẫn dính tôi như sam. Hừ, cho dù ở trước mặt hắn thì tôi cũng ngại gì mà không yêu cầu chuyển phòng cả.
May mà thầy có ở văn phòng.
“Thầy La, em muốn chuyển phòng”, vừa vào cửa, tôi thẳng thắn đề nghị luôn với thầy.
“Hả?” Thầy La sửng sốt nhìn tôi, sau đó liếc miếng kẹo cao su sau lưng tôi: “Tại sao? Không hợp nhau à? Hai em không phải là anh em kết nghĩa sao?”.
“Em…” Tôi quyết tâm bằng bất cứ giá nào cũng phải chuyển phòng, liền chỉ thẳng vào Vĩnh Kỳ, căm phẫn tố cáo: “Hà Vĩnh Kỳ bắt nạt em, sàm sỡ em, cưỡng hôn em, còn dùng miệng bón cháo cho em nữa!”.
“Cái gì?” Thầy La kinh ngạc nhìn Vĩnh Kỳ: “Vĩnh Kỳ, thế là thế nào? Đồng Đồng nói thật chứ?”.
Vĩnh Kỳ bộ dáng chật vật vặn hai tay vào nhau, nhìn thầy giáo bằng cặp mắt cực kỳ thành khẩn: “Thầy La, em biết Đồng Đồng không thích ở cùng phòng với em, ai bảo bác cứ muốn em trông nom cậu ấy chứ? Cả ngày quản hết cái này đến cái nọ, nếu là Đồng Đồng, em cũng chỉ mong được chuyển phòng ngay tức khắc. Thế này vậy, nếu có thể, nhờ thầy chuyển phòng hộ cậu ấy. Dù sao nếu là sắp xếp của nhà trường, em cũng dễ ăn nói với bác. Nhưng mà… tính tình Đồng Đồng như thế, ai có thể chịu được cậu ấy đây?”.
Tóm lại là hắn hoàn toàn phủ nhận nghi hoặc của thầy, đồng nghĩa với việc tôi cố tình vu oan cho hắn để được chuyển phòng.
Tôi tức run người: “Hà Vĩnh Kỳ, anh…”.
Thầy giáo đã hết thắc mắc, gật đầu: “Thì ra là vậy”, rồi quay sang nhìn tôi có vẻ không vui: “Lương Thiếu Đồng, em cũng quá đáng lắm, mấy chuyện như thế cũng dám nói bừa à? Vĩnh Kỳ là anh kết nghĩa của em, cậu ta có thể tha thứ cho em, nếu là bạn khác thì liệu có chịu được sự sỉ nhục đó không? Thôi, nể mặt Vĩnh Kỳ, thầy không truy xét chuyện này nữa. Em về viết bản kiểm điểm đem tới đây nộp, suy nghĩ về những lỗi lẫm của mình…”.
Hai tay tôi run bần bật, cả người ngã về phía sau. Vĩnh Kỳ nhanh nhẹn bước tới đỡ tôi: “Đồng Đồng, em lại giả vờ ngất sẽ làm thầy giáo lo lắng đó. Cảm ơn thầy, chúng em về phòng đây ạ”, nói xong, hắn một tay lôi tôi ra ngoài.
Phòng không đổi được, lớp thì ngày nào cũng phải đến.
Tôi cứ tưởng ba ngày nghỉ bệnh, ít nhiều cũng được các bạn thông cảm, không ngờ bước vào lớp mới biết mình đã hoang tưởng tới mức nào. Bọn họ tươi cười chào đón tôi thật đấy, nhưng nụ cười đó trông hết sức kỳ quái.
“Ha ha, chúc mừng Đồng Đồng đã quay trở lại!” Hà Đông Bình bắt nhịp, cả lớp vỗ tay rầm rầm. Sự chào đón long trọng khác thường này làm tôi lập tức cảnh giác.
Đành chịu, sống với Vĩnh Kỳ đã lâu, thần kinh ai cũng sẽ trở nên không bình thường thôi.
Quả nhiên, Uông Ly Ly thò đầu ra, thay mặt cả lớp hỏi: “Đồng Đồng, có thật là cậu đã đến phòng Giáo vụ tố cáo Vĩnh Kỳ quấy rối cậu không?”.
Sét đánh ngang tai, mặt tôi đỏ bừng. Hóa ra thầy giáo cũng ngồi lê đôi mách. Hừ, ngay cả đạo đức nghề nghiệp tối thiểu cũng không có.
“Thật không?”, mọi người vô cùng quan tâm vấn đề này: “Vĩnh Kỳ thực sự đã sàm sỡ cậu à?”.
Dưới hàng chục ánh mắt chờ đợi, tôi đành phải vứt bỏ tự trọng, nghiến răng gật đầu: “Ừ”.
“Ha ha ha ha!”, như thể nhận được câu trả lời đúng dự đoán, tiếng cười cố nhịn nãy giờ của mọi người đồng loạt bùng nổ.
Tên khốn Hà Đông Bình là đứa đầu tiên cười đến nỗi không đứng thẳng nổi, ôm bụng kêu khổ luôn mồm, thế nhưng vẫn vỗ vai Vĩnh Kỳ: “Vĩnh Kỳ, cậu cừ quá! Nhờ công cậu, Đồng Đồng cuối cùng cũng biết nói đùa rồi”.
Uông Ly Ly che miệng cười, không để lộ ra hàm răng vàng của cô: “Tính khí của Đồng Đồng cũng khá hơn nhiều, đến bây giờ còn chưa lên cơn nữa kìa. Cứ thế này, cậu ấy có