Truyenhay.xemmienphi.net
₪ Game hay cho điện thoại
»
Lượt Xem : (1 / )

Truyện ma - Dạ Xoa Làm Người

đẻ ra nó hết. Có lần đang bú nghe tiếng mẹ, tức khí, nó cắn “phập” một cái, dứt luôn nắm vú. Làm xong nó chợt sợ…và đợi chờ cơn lôi đình của bà. Nhưng không, người đàn bà không thấy đau, tình mẫu tử làm bà quên cơn đau. Bà với nó qua vú bên kia, một tay nhịt máu, miệng vẫn dịu ngọt :

- Đói hả con ? Tội chưa, tội con của mẹ chưa ! Bà vỗ vỗ các ngón tay vào mông nó. Đấy, cứ từ từ ! Kẻo nghẹn! Không ai tranh dành đâu!



Nó lấy làm lạ ! Sao con người đối xử kỳ quặc thế ? Nó cứ đinh ninh phen này phải ăn đòn nhừ tử. Sao con người không lợi dụng lúc nó yếu đuối để trả thù.



Tình Yêu ư ? Thật là quái đản, một thứ ngu si, một điều đáng nguyền rủa !



Lớn hơn một chút, nó đi học… Ở trường nó là đứa học giỏi, xuất sắc. Hình như nó đến trường chủ yếu để cười nhạo cái thông minh khờ khạo của con người. Con người có dạy được gì đâu, mọi cái nó đều biết toẹt cả rồi : cộng - trừ - nhân – chia …. Ê a đánh vần….. Tất cả đều nhạt phèo, cũ rích. Trường lớp trở thành vũ đài cho nó biễu diễn đùa cợt, kiêu căng. Không chỉ có thế, nó còn thường chọc phá, bày những trò chơi tai hại, ác ý. Có lần thầy bắt nó lên bảng, đứng giữa lớp, xoè bàn tay mà quật vào lòng bàn tay bốn cái. Ôi chao, đau! Ôi chao, rát ! Nhưng nó không la, cứ lì ra đấy! Da bàn tay giãn ra, mỏng dần, căng cứng, nóng hừng hực. Nó hầm hầm trong lòng một mối căm thù. Nhưng nó lại hả dạ ! Đấy con người chẳng hơn gì nó, cũng biết trả thù. Nó đã làm cho con người biết tức giận, biết trừng phạt nhau . Và con người đã rơi vào bẫy …



Sáng hôm sau đi học, gặp ông thầy đã đánh nó bốn cái. Nó nghĩ “ông” sẽ căm thù nó …. Trong thân xác yếu đuối này không thể làm gì được, nó lại sợ đau ! Nó vờ lãng đi chỗ khác. Không kịp rồi ! Thầy trò đụng nhau. Thầy nhìn nó gật đầu, cười, nụ cười thân thiện biết dường nào. Thầy bá vai vỗ vỗ hỏi han, bảo nó cần sống tốt. Nó cứ ngẩn cả người, không còn biết trời đất là gì nữa. Tai nó nghe những điều kỳ quái, mắt nó thấy những thứ kinh dị. Lạ nhỉ! Lạ nhỉ! Ôi chao là lạ! Lạ quá trời ! …. Thế giới của nó đâu thế! Một khi đã giáng bàn tay, dù chỉ là một cái bạt tai nhẹ, nhớ nhé, hận thù sẽ hình thành, lớn, lớn mãi ; bền, bền chặt, hết kiếp này qua kiếp khác rồi chảy dài đến vô tận, vô tận.



Tình Yêu sao ? Không, không ! Nó không chấp nhận thứ Tình Yêu đó. Tình yêu phải là cái gì to lớn, dũng mãnh, là thứ làm lợi cho mình, phải đợi kẻ dưới ngẩng mỏi cổ, giơ rã tay mới ban phát. Tình yêu không thế, mình không có lỗi … Đầu nó vẫn là Dạ Xoa, nó bắt Tình Yêu phải như nó nghĩ. Tình yêu không có tự do … Và nó chợt thoáng qua đầu : Đó là cử chỉ người ta bịp nó thôi. Con người vẫn che giấu, chưa bộc lộ Tình yêu. Được rồi, nó phải khuấy động mạnh hơn cho lớp tro bay đi, tảng đá bể ra … và nó sẽ thấy hiện ra viên ngọc óng ánh. Có giỏi bằng trời con người cũng phải lộ Tình Yêu cho nó thấy.



Nó rủ cu Sến nhà hàng xóm đi tắm đập. Cu cậu lắc đầu :

- Không, không. Em thích tắm đập nhưng không biết bơi. Nhỡ đâu chết ngủm thì sao ?

- Không biết bơi thì tắm chỗ nông, nước tới rốn thôi. Tao tập bơi cho, chỉ nửa tiếng bơi giỏi như nhái. Bảm đảm với mày.

- Thích quá, thích quá! Anh dạy bơi cho em, nhưng có phải cho chuồn chuồn cắn rốn không ?

Dạ Xoa mỉa mai :

- Người ngu mới cho cắn, tao giỏi chẳng cần .

Cu Sến đi. Nó dẫn cu Sến đến chỗ gò đất cao nhất, mực nước sâu nhất … rồi bất thần đẩy cu Sến . Cu Sến rơi tõm xuống nước, uống nước òng ọc, hai tay vẫy vùng kêu cứu … Dạ Xoa thản nhiên, cười đắc chí .



Bất chợt có tiếng la, người ta vội nhảy ra và vội vớt cu Sến. Cu Sến được vớt lên, cứng đờ. Nó đã chết! Có người bảo thấy Dạ Xoa cố tình đẩy cu Sến. Cảnh sát bắt nó. Nó đã đủ tuổi khôn lớn có thể điều tra được.



***



Trước toà án hôm nay nó lại sợ ! Nó chúa ghét cái sợ … nhưng chính hôm nay nó lại sợ, sợ như chưa bao giờ từng sợ. Các quan toà nhìn nó nghiêm khắc, lạnh lùng. Mọi cặp mắt đổ dồn vào nó, tất cả đều xa lạ ! Bỗng nó cảm thấy băng tuyết đang ngấm dần. Ban đầu vào lỗ chân lông, qua lớp da, xuyên qua lớp thịt rồi chui đến tận tuỷ, lạnh buốt. Đột nhiên nó nhớ mẹ, người đàn bà nó cảm thấy gần gũi nhất, có thể sưởi ấm cho nó. Nó dáo dác nhìn khắp phòng mà chực gọi : Mẹ ơi!… Nó chợt nhớ, mẹ nó đang ốm, ốm rất nặng và càng nguy kịch hơn nữa khi nghe tin nó giết người. Nó hình dung mẹ nó trên giường bệnh, nước mắt chảy, rên khe khẽ vì cơn bệnh hành hạ hay vì thương nó … Nó nhớ mẹ da diết, nhớ lạ lùng. Chín ngày rồi nó chưa gặp mẹ !



Một người đàn bà đứng trước toà, mắt đỏ hoe, hình như không còn nước mắt để khóc, cứ cái độ đỏ, sâu hõm quầng thâm của đôi mắt bà, người ta biết mức đau khổ của bà. A, mẹ Sến! Thôi rồi, lần này thì người ta không tha cho nó, nó sẽ bị tù. Chắc chắn bà lên để tố cáo, trút giận cho cái tội nó càng to. Nó chăm chú nhìn bà, miệng há hốc, run run.

Bà sửa lại quần áo, vắt chiếc khăn trên vai, nói :

- Thưa quý toà, tôi là mẹ cháu Sến, nạn nhân … Xin cho tôi nói đôi lời… Chuyện đã lỡ, đã qua. Con tôi đã chết. Tôi đã khổ, tôi không muốn làm cho ai khổ nữa… Ý tôi muốn nói, xin tha cho nó. Nó còn nhỏ, vả lại chuyện trẻ con mà, chúng nô đùa … Bà chợt nấc lên khóc. Tôi thương con tôi, tôi cũng thương nó. Xin thả nó ra ngay, mẹ nó đang ốm nặng, rất nặng .



Nó sững sờ… Và thấy người nhẹ nhõm! Nó sẽ chạy về bên mẹ. Bà không kết tội và sẽ vui mừng. Trong những giây phút nguy kịch, biết đâu chẳng là những giây phút cuối cùng, mẹ nó sẽ sung sướng và thanh thản ra đi trong hạnh phúc.

Nó sẽ chạy về, sà vào giường mẹ, kịp nghe lời trăn trối của mẹ : “Cả đời con khắc khoải đi tìm Tình Yêu, nhưng cả đời con đang sống trong Tình yêu mà con không biết . Mẹ đi…mẹ đi… và con sẽ hiểu rõ hơn …".



Nó quỳ bên nấm mộ mẹ, vừa lấp xong, còn ấm áp, còn thơm mùi đất. Đất Mẹ và từ lòng đất nhô lên một mô mộ, ụ cao hệt như bụng của người mẹ đang mang bầu, chuẩn bị cho sự sống mới chào sinh… Hoàng hôn buồn bã, những chùm mây ứ đỏ dường như cũng đang chết lặng. Một cánh chim lạc đàn bay loạng choạng, ríu rít kêu. Gió se lạnh … Cuộc đời nó sẽ trống vắng, cô đơn. Nó đã mất mẹ! …



Ôi, người đàn bà cả đời yêu nó, hy sinh cho nó từng miếng ăn, vất vả chắt chiu từng đồng nuôi nó, cho nó đi học, không để nó kém thua với chúng bạn … còn bà lại chịu kém thua với những người mẹ khác ! …



Những đêm đông, những giấc ngủ, ôi chao là nhớ, là ấm áp! Bà đã dành cho nó tất cả áo ấm, hết cả chăn êm, cả cái gối mềm để kê bên cạnh nó…. Rồi những lúc đi học, nghịch phá đáng tội, nhưng bà vẫn thương yêu nó nồng nàn, nhẹ nhàng, kiên nhẫn dạy dỗ nó. Nó không thể nhớ hết bao ân tình, hy sinh của mẹ.



Thế mà bây giờ mẹ đã chết, chết trước khi chưa thấy nó làm điều gì cho mẹ mỉm cười … Nó cảm thấy ân hận, ôi chao ân hận !!!!

Nó nhắm mắt hình dung mẹ, lòng nó xốn xang, tim nó nhảy thon thót, nước mắt nó trào ra và cổ họng nó bật phát:



- Mẹ ! … Mẹ ơi ! … con thương mẹ lắm !



Khi con tim trong lồng ngực đập, nước mắt chảy, nó giật mình nhận ra Tình Yêu. Ôi! Tình yêu! Vĩ đại thay Tình yêu! Ngọt ngào thay Tình yêu! Mạnh mẽ hơn sự chết, chiến thắng cả hận thù, cội nguồn của hạnh phúc! Hình ảnh mẹ hiện về, nó chợt nhận ra : Tình Yêu đẹp, tuyệt đẹp và chỉ có ý nghĩa khi biết cho đi, hy sinh
<<12
Từ khóa Google : ,,
₪ Xem thêm truyện hay
Truyện ma - Ma Trả Ơn Người
Truyện ma - Anh Đạp Xích Lô
Truyện ma - Nước Mắt Cải Vong
Truyện ma -Tâm Xấu Bị Ác Báo
Truyện ma - Người Học Trò Nghèo
₪ Tải game miễn phí
Về Trang Chủ Tiểu thuyết ngôn tình Tiểu thuyết tình yêu Truyện teen đang yêu Truyện teen lãng mạn Truyện tình cảm mới
350/2131
Tải game android iphone ipad, Truyện tiểu thuyết teen
@ 2015 - Chuyenmoi.wap.sh
Nội dung được sưu tầm từ internet

The Soda Pop