Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Truyenhay.xemmienphi.net
₪ Game hay cho điện thoại
»
Lượt Xem : (1 / )

Truyện ma - Đồi Thiên Thu

ình ở đâu có nhiều hồng vàng này không?



- Ở trên đồi. Mà cũng lạ, ngày trước ông chủ trồng quanh nhà, chỉ bởi thiếu tưới có một thời gian ngắn là hỏng chết khô hết, vậy mà đám hồng vàng này không ai tưới tiêu gì hết lại sống tốt ở trên đồi, chẳng biết sao nữa?



- Ai trồng nó trên đó?



Có vẻ suy nghĩ, một lúc Tư Sương mới đáp:



- Hồi trước hình như cũng do ông chủ trồng.



Rồi cô hạ thấp giọng kể:



- Có chuyện này ít ai biết, hồi còn khỏe, mỗi khi lên trên này thì hầu như ngày nào ông chủ cũng lên trên đồi đó ở cả ngày! Ông chủ còn cho xây một cái nhà mát trên đó nữa để nghỉ trưa, có khi ngủ cả tối, chỉ một mình ông thôi. Cái nhà mát đó chỉ mới bị tháo dỡ đi vài năm nay, chỉ vì...



- Sao lại dỡ bỏ?



Tư Sương ngập ngừng một lúc mới chịu nói:



- Chuyện này là do bà chủ... Tôi nói cho cô nghe thôi, cô đừng nói lại cho bà chủ nghe...



Uyên động viên chị ta:



- Chị biết tính tôi rồi, có bao giờ tôi đứng về phía ba má tôi mà gây ác cảm với người làm trong nhà đâu?



Tư Sương mạnh dạn:



- Bởi vậy tụi tôi trong nhà này ai cũng quý mến cô và luôn hết lòng vì cô, kể từ khi cô thay quyền ông bà chủ cai quản cơ ngơi này. Chuyện này thật ra bà chủ bảo tôi phải giấu... Chính bà đã ra lệnh cho tôi mướn người dỡ bỏ cái nhà mát trên đồi. Chỉ vì...



Như sợ có người ngoài nghe được, Sương nói thật nhỏ:



- Trong ngôi nhà đó có ma!



Lần đầu tiên nghe chuyện đó, nên Uyên giật mình:



- Có chuyện đó sao? Mà từ nào giờ có nghe mẹ tôi nói gì đâu?



- Bà giấu dữ lắm. Đến cả tôi mà bà cũng không cho biết, mặc dù từ lúc ông chủ còn sống, chính tôi là người mỗi ngày lên trên đồi để quét dọn ngôi nhà mát cho ông.



- Chị cũng biết là trong ngôi nhà có ma?



Sương lắc đầu:



- Nói thật với cô là tôi không hề hay biết. Hình như ma cỏ gì đó chỉ nhát có mỗi mình bà mà thôi!



Uyên càng nghe càng rối:



- Chị nói gì tôi không hiểu. Sao ma chỉ nhát có mỗi mẹ tôi? Mà mẹ tôi đâu có sống trên này. Cũng giống như bây giờ, ba luôn ở nhà tại Sài Gòn mà?



- Đúng là thỉnh thoảng bà mới lên đây chơi và chỉ ngủ lại vài đêm thôi. Vậy mà...



Thấy Tư Sương có vẻ ấp úng, Uyên khó chịu:



- Chị nói chị quý tôi, vậy mà chuyện gì trong nhà này chị cũng giấu hết. Vậy là sao?



Chị ta đành phải thú thật:



- Không giấu gì cô... tiếng đàn hát mà cô vừa nói đó tôi nghe đã lâu rồi! Nó phát ra từ trong ngôi nhà mát trên đồi chính bà chủ cũng có nghe và có lần bà đã gặp một cô gái trên đó, chính cô ta!



Uyên phản đối:



- Người hát và đánh đàn là một, và người ấy chắc chắn là đàn ông. Bằng chứng là...



Cô muốn nhắc tới chiếc nhẫn bằng ngà, nhưng kịp ngừng lại, chỉ nói chung chung:



- Hồi sáng nay khi lên trên đồi, tôi đã nhìn thấy dấu vết còn lại là của đàn ô ông, mà giọng hát cũng là đàn ông một trăm phần trăm!



Tư Sương im lặng một lúc rồi tiếp:



- Tôi cũng đã nghe giống như cô nghe vậy, nhưng chính bà chủ đã nói với tôi là bà gặp... ma nữ. Nó đuổi bà không cho tới đó!



Uyên sửng sốt:



- Tới đó là tới đâu?



- Thì ngôi nhà mát trên đồi!



Uyên lắc đầu:



- Càng khó tin, bởi chị cũng biết rồi, mẹ tôi bị tai biến liệt nửa người từ mấy năm nay rồi, chỉ ngồi xe lăn, vậy làm sao bà lên trên đồi được? Mỗi lần lên đây bà chỉ ở trong phòng, còn cao lắm là nhờ con A Lìn đẩy xe đi vòng vòng quanh sân này thôi.



- Chính con Lìn đó đã đưa bà lên đồi!



Câu nói của Sương làm cho Uyên bị kích động:



- Chị Lìn đẩy xe đưa mẹ tôi lên đó làm gì?



- Có lẽ do bà ra lệnh. Tội nghiệp con nhỏ, chính vì làm việc ấy nên nó mới... chết ngay trên đồi đó!



- Trời ơi! Chị Lìn bị... bị chết trên đó?



Tư Sương bắt đầu hé lộ những điều mà Uyên không bao giờ nghĩ tới:



- Một lần, khi đẩy bà chủ lên đó rồi, tự dưng con Lìn vụt chạy về phía triền dốc bên kia, chỗ vực sâu và... nhảy xuống đó!



- Trời ơi! Rồi... rồi chị ấy...?



- Chết mất xác luôn! Lúc ấy ông chủ vẫn còn sống và bị sốc dữ lắm!



Uyên hiểu ra:



- Bởi vậy sau đó ba tôi cấm không cho ai đi lên đồi!



- Đúng vậy. Nhất là từ lúc bà chủ lên đây và gặp...



Chị ta lại nói hớ, sợ sệt nín bặt. Uyên hỏi tới:



- Chị nói tôi nghe xem, mẹ tôi thấy gì mà đến đỗi bà ra lệnh dỡ bỏ ngôi nhà mát trên đó?



- Tôi... tôi...



Tư Sương nói xong thì vụt chạy đi trước sự ngơ ngác của Uyên. Cô bực bội gọi giật lại, nhưng Sương đã lẩn mất ở đâu đó...



Mỹ Uyên tức tốc trở về Sài Gòn để gặp mẹ mình. Những nghi vấn trong lòng cô đã khiến Mỹ Uyên phải làm như vậy, mặc dù biết rằng lúc này mẹ mình đang bệnh nặng nằm liệt một chỗ.





Cũng may, khi Uyên trở về thì bà Mỹ Nhung tỉnh táo hơn bình thường. Bà nhìn con và nở nụ cười héo hắt, thều thào hỏi:



- Con... đi đâu về...



Uyên đã có chủ tâm, nên cô không giấu:



- Con lên trên nhà nghỉ của mình trên Đơn Dương.



Đang yếu đến độ không tự ngồi dậy được, vậy mà khi nghe Uyên nói bà đã rướn người lên và líu lưỡi hỏi:



- Con... lên... lên đó... làm... làm gì...?



Uyên đỡ mẹ dậy, cho bà nằm dựa vào gối, rồi lại tiếp:



- Con bây giờ quản lý cơ ngơi đó thì phải lên xuống trông chừng chứ. Con còn tính cho xây dựng lại cái nhà mát trên đồi nữa. Ở đó mà có nhà mát ngồi chơi hay tiệc tùng thì nhất trên đời, không đâu bằng! Con không hiểu ngày xưa tại sao lại phá nhà cũ đi?



- Con... con không... không được...



Bà chỉ nói được bấy nhiêu đó rồi thì lịm đi. Uyên hốt hoảng gọi to:



- Mẹ! Mẹ sao vậy?



Cô không ngờ lời nói khích của mình lại gây hậu quả như thế, nên quýnh lên, lo thoa dầu để cứu mẹ mình. Phải lâu lắm sau đó bà mới tỉnh lại. Nhưng vừa nhìn thấy Uyên thì bà lại hốt hoảng:



- Đừng... đừng con...



- Mẹ bảo con đừng cái gì? Con có làm gì đâu?



Bà cố hết sức nấm lấy tay Uyên như muốn lay mà lay không nổi, miệng bà mấp máy liên hồi nhưng phát không thành tiếng... Uyên phải chủ động hỏi:



- Có phải mẹ bảo con đừng xây cái nhà mát trên đồi hay không?



- Ừ... ừ...



Hiểu ý mẹ mình, nhưng Uyên giả vờ như không biết, lại hỏi:



- Cái nhà mát đó đâu có cản trở gì ai mà tại sao nó bị phá? Ít ra mẹ cũng nói cho con biết chứ... Nếu không thì con cứ xây lại, bởi con chuẩn bị chuyển về trên đó ở luôn. Con đưa mẹ lên cùng ở, có chị Tư Sương sẽ chăm sóc cho mẹ.



Bà Mỹ Nhung cố hết sức lực còn lại
<<12345 ... 7>>
Từ khóa Google : ,,
₪ Xem thêm truyện hay
Truyện ma - Ma Trả Ơn Người
Truyện ma - Anh Đạp Xích Lô
Truyện ma - Nước Mắt Cải Vong
Truyện ma -Tâm Xấu Bị Ác Báo
Truyện ma - Người Học Trò Nghèo
₪ Tải game miễn phí
Về Trang Chủ Tiểu thuyết ngôn tình Tiểu thuyết tình yêu Truyện teen đang yêu Truyện teen lãng mạn Truyện tình cảm mới
558/2339
Tải game android iphone ipad, Truyện tiểu thuyết teen
@ 2015 - Chuyenmoi.wap.sh
Nội dung được sưu tầm từ internet