lấy.” Long Tuyền không muốn cô phải rối rắm về vấn đề này nên trả lời qua loa, sau đó lập tức nói sang chuyện khác: “Chờ trở về Thành Đô em phải lập tức đi tiêm protein phòng uốn ván. Tuy rằng chỉ là một vết rách nhỏ, bình thường sẽ không bị uốn ván, nhưng hoàn cảnh nơi này không tốt nên vẫn cẩn thận thì hơn.”
Anh vừa nói chuyện vừa dùng băng gạc bao lấy vết thương trên tay của Lâm Lung, cuối cùng còn dặn thêm lần nữa: “Không được băng bó quá chặt, vết thương thiếu không khí sẽ khiến bệnh uốn ván phát triển. Em chú ý một chút, đừng để cái tay này dính nước mưa.”
“À.” Lâm Lung nghe lời gật đầu, lại nghi hoặc nói: “Không phải anh có thuốc tiêm phòng uốn ván sao? Có thể tiêm cho em một mũi trước mà. Anh cũng đã từng học qua việc tiêm chứ?”
“Kỹ thuật tiêm của anh cũng dùng được, nhưng cái này…” Ánh mắt Long Tuyền hơi dao động, anh tránh tầm mắt của Lâm Lung rồi nhẹ nói tám chữ: “Chỉ có thể tiêm vào mông mà thôi.”
“Hả…” Cô nương Lâm Lung nhất thời im lặng, gương mặt đỏ như bị thiêu đốt. Cô nhanh chóng ném ra một câu: “Coi như em chưa nói gì!” Tiêm vào mông! Cô không bị điên, sao có thể cởi áo tháo thắt lưng với một người khác phái khi đang trong giai đoạn bồi dưỡng tình cảm chứ?!
Long Tuyền nghiêm mặt nín cười nói: “Nghỉ ngơi một lát trước đi, trời sáng sẽ xuất phát, tình hình giao thông hiện giờ không tốt.”
“Ừm.” Lâm Lung gật đầu một cái. Thật ra thì cô rất muốn lên đường ngay lập tức để đưa Nhạc Thiên về nhà, nhưng nghĩ đến việc Long Tuyền ba ngày chưa chợp mắt thì cảm thấy không đành lòng nên đồng ý với sắp xếp của anh. Hai người ngồi trong sân thể dục ôm đầu gối nghỉ ngơi trong khoảng thời gian ngắn ngủi 4, 5 tiếng.
Khi trời quang mây tạnh, Long Tuyền ôm cậu bé đi về phía nhà cậu ta.
Rất tiếc là nhà của Nhạc Thiên cũng sụp đổ, bà nội ở bên trong không thể thuận lợi thoát ra. Thật ra thì Lâm Lung cũng đã dự liệu được kết quả này. Hai nơi cách nhau không xa, trong khoảng thời gian ba ngày này bà cũng không đến tìm cháu trai, trừ phi gặp phải chuyện ngoài ý muốn, nếu không thì không thể nào không đi tìm cháu mình.
Dưới sự giúp đỡ của Long Tuyền, Lâm Lung lấy tốc độ cực nhanh làm xong hậu sự của hai bà cháu, tạm thời để lại tro cốt, sau đó đờ đẫn mang đi chôn.
“Em đã làm tất cả những chuyện có thể làm, đã tận lực rồi. Đây là thiên tai, không liên quan gì đến con người hết.” Long Tuyền chờ đúng thời cơ nắm tay của Lâm Lung, khẽ ôm vai cô khuyên nhủ: “Về nhà thôi. Bây giờ chúng ta chỉ có thể chúc phúc cho những người đã mất đi, tất cả rồi sẽ khá hơn.”
Lâm Lung ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt cổ quái nhìn Long Tuyền một cái, cũng không đáp lại lời an ủi của anh mà chỉ hỏi: “Lính đặc chủng các anh cũng phải học Tâm Lý Học?”
“À, có khoá trình này.” Long Tuyền trả lời một câu, lại nghi ngờ hỏi: “Sao em lại hỏi như thế?
Lâm Lung trả lởi: “Bởi vì những gì anh vừa mới nói đều theo một trình tự nhất định, ngôn ngữ tiêu chuẩn để an ủi những người có chướng ngại trong tinh thần. Giọng nói và ngôn ngữ này không phù hợp với anh, giống như là ở trong sách hơn.”
“Là vì đã nghe người khác nói vài lần nên muốn sử dụng.” Long Tuyền im lặng, anh cảm thấy bác sĩ, bộ đội dùng những lời này vào những thời điểm nhất định cũng có tác dụng, thế nào đến lượt anh lại không linh nghiệm?
“Đại ca, cầu xin anh suy nghĩ kỹ càng chút! Anh không thể dùng một đoạn văn ngắn như vậy để ném ra ba chủ đề, thậm chí ba quan điểm trở lên. Việc khai thông không thể gấp gáp, phải tiến hành từng vòng từng vòng theo chất lượng.” Lâm Lung khẽ cười một tiếng, vô cùng bình tĩnh nói: “Nếu chỉ hai ba câu đã có thể khiến người ta nói ‘tốt’, như vậy đâu cần bác sĩ tâm lý. Yên tâm, không cần lo lắng em sẽ bị PTSD*, không có vấn đề gì. Chờ đến khi trở về Thành Đô em sẽ đi Hoa Tây tìm Giáo sư làm giám sát.”
*PTSD: Viết tắt của cụm từ Post Traumatic Stress Disorder, dịch sang tiếng Việt có nghĩa là căng thẳng rối loạn hậu chấn thương. Là một tình trạng sức khỏe tâm thần được kích hoạt bởi một sự kiện đáng sợ - một trong hai trải qua nó hoặc chứng kiến nó. Các triệu chứng có thể bao gồm những đoạn hồi tưởng, những cơn ác mộng và lo lắng nghiêm trọng, cũng như không thể kiểm soát những suy nghĩ về sự kiện này.
“Em cũng đã học?” Long Tuyền dùng giọng khẳng định nói một câu nghi vấn. Giám sát, cấp trên tư vấn khai thông tâm lý cho cấp dưới là những từ ngữ chuyên nghiệp, không thể nào cô không học qua.
“Ừ, còn tham gia cuộc thi chuyên gia cố vấn mà, chứng minh thư có số đuôi 8300030. Nhưng em cũng chỉ là gà mờ, học qua mà thôi, rất ít khi vận dụng vào thực tiễn.” Nét mặt Lâm Lung lại ảm đạm một lần nữa. Cô có nằm mơ cũng không nghĩ rằng lần đầu tiên bản thân mình làm cố vấn tâm lý lại được tiến hành trong tình huống thiên tai này.
“Giỏi hơn anh.” Long Tuyền quyết định sau khi trở về đơn vị nhất định phải đến thăm hỏi đội bác sĩ tâm lý, bổ sung kiến thức. Ít nhất không thể thua kém Lâm Lung.
Lâm Lung nhìn Long Tuyền một cái, có hơi thương cảm lại hơi hâm mộ nói: “Nhưng anh thì không cần an ủi, dường như không bị ảnh hưởng lắm thì phải.”
“Những người có thần kinh không đủ vững chắc thì không thể vào đội tấn công.” Long Tuyền khẽ vuốt đầu vai Lâm Lung một cái, dùng một câu đơn giản để giải thích. Anh thường thấy sống chết, thậm chí không chỉ một lần tự tay tiễn người khác “lên đường” nên không bị ảnh hưởng cũng là việc bình thường. Nhưng những việc này không thể nói quá rõ tránh doạ sợ đối phương.
“À, đã hiểu.” Lâm Lung gật đầu một cái, bất giác ôm cánh tay Long Tuyền dựa sát vào anh cùng nhau đi về nhà.
Cánh tay cường tráng có lực, thân hình cao lớn mạnh mẽ giống như một viên thuốc an thần truyền sự kiên cường và sức mạnh cho Lâm Lung.
Long Tuyền bỗng cảm thấy đầu óc mình nóng lên, bởi vì anh cảm thấy một cách rõ ràng cô bé bên cạnh gần như nửa treo trên cánh tay mình. Mỗi khi khuỷu tay anh đung đưa thì sẽ vô ý đụng phải nơi mềm mại đặc hữu của cô gái…
Ngắm nhìn bốn phía đường phố tràn ngập không khí bi ai, Long Tuyền chần chờ một lát. Anh cảm thấy những lời anh muốn nói vào lúc này có vẻ không thích hợp, nhưng anh vẫn quyết định rèn sắt khi còn nóng. Anh thử dò xét hỏi cô: “Lâm Lung, chúng ta… có thể lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết để quen nhau không?”
“Hả?!” Lâm Lung ngẩn người, bị vấn đề vô cùng nghiêm chỉnh này khiến cho ngây ngốc. Cô không biết nói gì, hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy bây giờ chúng ta vẫn không được coi là đang quen nhau sao? Hoặc anh cho rằng em là dạng con gái tuỳ tiện ôm cánh tay của người đàn ông khác?”
“Không không, anh không có ý này.” Long Tuyền cảm thấy lần đầu tiên mình làm nhiệm vụ thực sự cũng không khẩn trương như vậy. Anh vội vàng nói: “Anh chỉ muốn xác nhận lại mà thôi.”
“À, vậy em cũng chính thức trả lời. Đồng chí Long Tuyền, chúc mừng anh đã thông qua chọn lựa.” Lâm Lung cọ gò má trên cánh tay Long Tuyền, sau đó hơi nghiêng đầu nhẹ nhàng nói thêm một câu: “Khi còn ở nhà nghỉ, là em nổi giận vô ý, thật xin lỗi…”
“Không, đều là anh không tốt.” Long Tuyền nắm tay cô, nét mặt có vẻ áy náy.
Hai người đang nói chuyện, một chiếc taxi đi về phía Thành Đô bỗng dừng cạnh họ. Anh chàng tài xế rất nhiệt tình dò hỏi: “Xem hai người đi hướng này là muốn trở về Thành Đô sao? Có muốn đi nhờ xe không?”
Hai người đang nói chuyện thì bỗng có một chiếc taxi đi về phía Thành Đô dừng cạnh họ. Anh chàng tài xế r