Old school Swatch Watches
Truyenhay.xemmienphi.net
₪ Game hay cho điện thoại
»
Lượt Xem : (1 / )

Truyện ma - Duyên ma

Họ xúm lại khiêng xác Phượng đi ngược trở lại quán, còn Vinh vội ngoắc ông lái xe ôm lại và bảo:

-Nhờ ông chở tôi về xóm Mía, bên dốc cầu đằng kia…

Ông xe ôm mau mắn gỡ cái bọc ny lông gài ở đằng trước xe, đưa cho Vinh:

-Cậu mặc chiếc áo mưa này vào cho đỡ lạnh. Cái áo kia cậu cho cô ấy rồi thì đừng lấy lại… Lấy lại… phiền lắm…

Vinh không hiểu ý ông xe ôm nói gì, nhưng chàng vội mặc ngay chiếc áo mưa vào người, vì quả thật thân thể chàng đang run lên vì lạnh với hai hàm răng đánh vào nhau kêu lập cập…

Vừa bước chân vào sân nhà, Vinh đã thấy mẹ chàng đang đứng chờ trước cửa, bà thảng thốt kêu lên:

-Vinh! Áo sống của con đâu mà cởi trần dầm mưa thế kia? Không sợ bị bệnh à?

Vinh dơ tay chào mẹ và hấp tấp bước nhanh vào nhà lục tìm mấy bộ quần áo cũ mà mẹ chàng vẫn xếp ngay ngắn trong tủ để chàng mặc mỗi khi về thăm nhà. Thay quần áo xong, Vinh đi ngay xuống bếp tìm hơi ấm, vì chàng biết chắc mẹ đang nấu nướng bữa ăn chiều cho cả nhà. Ngồi bên nồi canh đang sôi sùng sục, và bên dưới là những cục than hồng rực sáng, Vinh kể cho mẹ nghe về tai nạn chết người chàng tình cờ chứng kiến. Nghe xong mẹ chàng chép miệng thở dài:

- Không ngờ cái gia đình ấy bị họa “ma da” mãi đến mấy đời mà vẫn chưa xong!

Vinh tò mò hỏi lại:

- Họa “ma da” là gì vậy mẹ?

Mẹ Vinh không nhìn chàng, tay cầm muỗng hớt bọt nổi trên nồi canh rồi nhẹ nhàng nói:

- Con đừng kể với bố về chuyện cởi áo cột lên đầu cô ấy nhé! Đáng lẽ con không nên làm chuyện ấy mới phải!

Vinh tưởng chuyện “anh hùng” và nhân ái của mình sẽ được mẹ khen ngợi, ai ngờ lại bị chê trách khiến chàng phân vân không hiểu:

- Tại sao thế mẹ? Chiếc áo ấy có gì quý giá đâu? Với lại lúc ấy con thấy máu trên đầu của cô ta chãy ra nhiều quá nên con phải làm thế thôi.

Mẹ chàng âu yếm bảo:

- Con có thấy ai chôn khăn tang bao giờ không? Còn con lại buộc áo trắng lên đầu cô ấy, có khác nào cô ấy để tang con?

Vinh chống chế:

- Cái ông lái xe ôm lại nói khác! Ông ấy bảo với con là đừng lấy lại cái áo, cho rồi thì đừng nhận lại…

- Tại họ không biết gia cảnh của nhà cô ấy nên nói thế… Chứ thực ra là chuyện không nên… vì “ách giữa đàng đừng quàng vào cổ” con à…

Thấy Vinh có vẻ khó chịu, mẹ chàng đành phải kể thêm về lai lịch nhà cô Phượng để chàng thôi cắng đắng.

Gia đình ông nội của Phượng là bạn thân với bố chàng, trong một lần đi nhậu về ông Bảng té từ cầu tre xuống sông chết đuối, xác của ông tìm mãi không ra bởi hôm ấy trời mưa lũ và nước sông chãy xiết. Bà vợ của ông vì thương chồng cứ khóc mãi khiến đôi mắt sưng vù và chỉ mấy ngày sau lại ngã chúi đầu vào lu nước mưa để ở sau nhà, lúc bà lần mò đi múc nước rửa mặt. Khi người nhà tìm thấy thì bà đã chết cứng chổng hai chân lên trời.

Từ đó nhà ông Bảng liên tiếp xảy ra nhiều cái chết đều liên quan đến nước, mà đau thương nhất là vợ chồng Hải (bố mẹ của Phượng) đi vớt cá ở ao nhà, vợ bị chuột rút khi đang ở giữa ao, chồng thấy thế vội nhãy xuống cứu vợ, ai ngờ bà vợ vì quá hoảng hốt kéo chồng chết theo. Nay đến lượt Phượng, đứa con gái duy nhất còn lại của dòng họ này mới bị xe đò tông chết úp mặt xuống vũng nước mưa!

Mẹ Vinh nói rằng đó là họa “ma da” truyền kiếp, vì nghe đâu ông bố của ông Bảng cũng chết đuối vì đắm thuyền, và bà sợ cái họa ấy nay truyền sang Vinh, vì cô Phượng chưa lấy chồng mà chàng lại chít khăn tang lên đầu nàng bằng cái áo sơ mi đang mặc, thì có khác nào đã nhận người chết ấy là vợ!

Vinh không tin vào chuyện kể của mẹ, nhưng cũng thoáng rùng mình khi nghĩ lại lúc chàng ôm chặt thân thể của Phượng vào lòng lúc nàng bị nạn. Lúc ấy, bản tính con người, nhất lại là một thanh niên mới lớn, khiến lòng chàng chộn rộn và bối rối khi nhìn thấy thân thể của Phượng như bị lột trần dưới làn nước mưa, và chàng đã phải mấy lần tắc lưỡi thương cảm cho một đóa hoa vắn số. Vinh thầm nghĩ nếu không có chiếc xe đò gây ra tai nạn, nếu Phượng đạp xe về nhà nhanh hơn mấy phút, rồi chàng mượn xe của cô ấy..v.v. thì chắc là hai đứa rồi cũng sẽ quen nhau, và biết đâu…

Vinh thừ người không dám nghĩ tiếp, vì càng nghĩ chàng lại càng cảm thấy giữa hai người hình như đã có một sợi dây vô hình ràng buộc.

Sau khi ăn cơm xong và “trình báo” đủ mọi chuyện ăn học ở Saigòn với bố và mẹ thì đã quá nửa khuya, Vinh cầm cái đèn dầu trở về phòng và đặt lên giữa bàn, và khi chàng định đi tới để sập lại cái mái lá che khung cửa sổ, thì Vinh nhìn thấy một bóng trắng lướt qua và một luồng gió lạnh cuốn theo. Vinh hết hồn đưa tay lên chặn lấy ngực, vì chàng đã nhận ra ngay đó chính là Phượng, cô gái chết oan lúc ban chiều!

Đêm ấy chàng không tài nào ngủ được, và dù cố nhắm mắt, kéo chăn đắp lên tận đầu để dỗ giấc ngủ mà cũng không xong, Vinh liền chồm dậy kiếm một cuốn truyện cũ để đọc. Đang khi lục lọi ở tủ sách, Vinh có cảm giác như có ai đang đứng sau lưng mình, chàng quay phắt lại và sững sờ khi nhìn thấy Phượng mình mẩy ướt sũng đang đứng ở phía cuối giường!

Bóng ma khoanh tay, co người và run rẩy như đang bị lên cơn sốt lạnh. Vinh thấy thương cảm quá nhưng vì sợ, cứ ấp úng mãi không nói nên lời. Nhắm nghiền mắt, Vinh thu hết can đảm hỏi:

- Cô đến đây… làm gì?

Hồn ma yên lặng một lúc rồi mới nói nhẹ như hơi thở:

- Bộ anh… không nhớ gì… đến em sao?

Quả thật Vinh có rất nhiều điều để nhớ về cô gái vừa chết trên tay chàng, và điều làm chàng băn khoăn nhất là câu chuyện mà mẹ chàng đã kể về những cái chết bất thường trong dòng họ nàng. Nghĩ thế nên Vinh làm gan ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào hồn ma và nói:

- Tôi nhớ chứ… Ủa mà sao… chiếc áo của tôi đâu?

Hồn ma đưa tay lên gỡ mớ tóc rối bời lòa xòa trước mặt rồi trả lời:

- Em đang muốn hỏi anh điều đó. Anh có bằng lòng để tang cho em không?

Vinh bối rối:

- Tại sao phải như thế? Tôi với cô có gì quen biết đâu?

Giọng hồn ma bỗng rung lên như xúc cảm:

- Tại vì em không muốn làm ma… mà lại là một hồn ma đơn lạnh… không chồng!

Vinh tìm cách thối thoát:

- Chuyện ấy khó lắm… vì cô đã… chết rồi… tôi…

Hồn ma đưa hai tay lên bụm mặt rồi khóc lên rưng rức. Rồi nàng kể là hồi nhỏ vì nhà gần nhau nên Vinh và Phượng thường qua lại chơi đùa. Sau này lớn lên Vinh được bố mẹ gửi lên Saigòn ăn học vì dưới quê đã hết lớp, và quên dần cô bạn gái thuở nhỏ. Hồn ma kể lể:

- Tại anh không nhớ em, chứ em làm sao mà quên được.

Ngày xưa lúc nào anh cũng bênh vực và che chở cho em mỗi khi em bị tụi hàng xóm bắt nạt. Tụi mình còn chơi trò vợ chồng nữa, anh làm chú rể còn em làm cô dâu… anh không nhớ sao?

Dĩ vãng trở về tràn ngập trong tâm trí Vinh, chàng nhớ ra rồi, Phượng chính là cô bé hàng xóm đã thường qua nhà nhờ chàng chỉ bảo bài vở. Hồi ấy chàng rất ngây thơ, nên không để ý đến những thay đổi ngày một rõ nét nơi con bé Phượng, và mối tình đầu chớm nở trong lòng người thiếu nữ đến tuổi dậy thì.

Chỉ mấy năm xa cách, bây giờ Phượng đã là một đóa hoa hàm tiếu và chắc chắn đã được nhiều chàng thư sinh trong lớp để ý tán tỉnh, thế mà nàng vẫn nhớ và dành mối tình trong trắng đầu đời này cho Vinh. Nghe xong chuyện kể, lòng Vinh rối bời vì không biết phải xử trí ra sao, bởi mẹ chàng đã căn dặn là không nên ràng buộc với người cõi âm, nhất là gia đình Phượng đang bị họa “ma da” truyền kiếp!

Vinh đem chuyện lo ngại này ra nói thẳng với hồn ma, hy vọng P
<<123>>
Từ khóa Google : ,,
₪ Xem thêm truyện hay
Truyện ma - Ma Trả Ơn Người
Truyện ma - Anh Đạp Xích Lô
Truyện ma - Nước Mắt Cải Vong
Truyện ma -Tâm Xấu Bị Ác Báo
Truyện ma - Người Học Trò Nghèo
₪ Tải game miễn phí
Về Trang Chủ Tiểu thuyết ngôn tình Tiểu thuyết tình yêu Truyện teen đang yêu Truyện teen lãng mạn Truyện tình cảm mới
158/1939
Tải game android iphone ipad, Truyện tiểu thuyết teen
@ 2015 - Chuyenmoi.wap.sh
Nội dung được sưu tầm từ internet