Chu Lập Đông không nói gì, không thừa nhận cũng không phủ nhận, ông Chu nói tiếp:
“Có phải là cô gái trong cuốn album trên giá sách không?”
“Bố xem album của con lúc nào?”
“Tối hôm kia lúc con ra ngoài, bố giúp con sắp xếp lại giá sách nên nhìn thấy, cả quyển chỉ có ảnh một người, không nói cũng hiểu. Con đã có người yêu, bố cũng không lo nữa, đợi người ta trả lời là xong.”
Thấy bố không còn ép mình đi gặp gỡ đối tượng nữa, Chu Lập Đông cảm thấy nhẹ người.
Để giúp Chu Lập Đông mát mặt, buổi tối, Hoắc công tử mời ông Chu ăn cơm, coi như một buổi đón tiếp.
Nhân tiện Hoắc công tử gọi Tinh Thành, Tinh Thành nói: “Mình phải đưa Tư Nguyên đi chọn lễ phục, có lẽ không đến được!”
“Bác Chu đến mà không gặp, không hay!” Hoắc công tử nghĩ, “Hay là thế này, bọn mình đi ăn trước, hai người chọn xong lễ phục rồi đến.”
Tinh Thành không có ý kiến gì khác, “Thế cũng được, chỉ sợ muộn quá không đến được, mọi người đừng đợi bọn mình!”
Tinh Thành đi đón Tư Nguyên đi làm về, đúng lúc gặp ông Châu, lâu rồi hai người không gặp nhau nên nói chuyện hàn huyên một lúc.
“Ngày nào cũng đến điểm danh, không biết lúc nào có thể mời tôi ăn kẹo đây?” Ông Châu và Tinh Thành đã quen biết nhau từ lâu, trêu nhau là chuyện thường tình.
“Tư Nguyên chưa nói với ông, tháng sau chúng tôi sẽ đính hôn!” Tinh Thành mặt mày tươi tỉnh.
“Đính hôn?” Ông Châu cười, “Tư Nguyên giấu rất kín, tôi không nghe thấy bất kỳ thông tin gì.”
“Tư Nguyên thích nhẹ nhàng, có lẽ định đến lúc đó cô ấy mới thông báo cho ông.” Tinh Thành cười nói: “Nhưng tôi nói trước, đến lúc đó ông phải tham dự!”
“Tôi đã coi Tư Nguyên như người nhà, vì sao lại thiếu người họ đằng nhà gái được?”
Lúc Tư Nguyên thu dọn xong giấy tờ bước ra khỏi phòng làm việc, thấy Tinh Thành và tổng giám đốc Châu đang cười nói với nhau, cô cười nói với Tinh Thành: “Anh đến sớm thế? Sao không gọi em?”
Tinh Thành âu yếm nhìn cô, “Không sao, cũng không vội!”
Lúc hai người định đi, bỗng nhiên Tư Nguyên nhớ ra điều gì đó, cô quay đầu lại nói với ông Châu: “Bản báo cáo dự án Cửu Đỉnh cho ngày mai cháu đặt trên bàn làm việc của chú, có vài con số hơi đáng nghi ngờ, chú kiểm tra lại một lượt, nếu không được cháu sẽ làm lại.”
“Được, Tinh Thành đợi sốt ruột rồi, mau đi đi.” Ông Châu xua tay, Tư Nguyên luôn quá tỉ mỉ và chăm chỉ. Đây là một ưu điểm nhưng cũng khiến cô rất mệt.
“Vâng, chú nhớ xem những con số phía sau bản báo cáo đó!” Tư Nguyên dặn dò một lần nữa.
Bước ra khỏi công ty, Tinh Thành mới cười nói: “Thật sự không biết công ty em ông Châu làm chủ hay em làm chủ?”
Tư Nguyên nói: “Tổng giám đốc Châu là ân nhân của em, cũng giống như người nhà, có một số việc em phải chia sẻ trách nhiệm cùng ông ấy.”
Nhắc đến người nhà Tinh Thành thấy thương Tư Nguyên, anh biết bố mẹ Tư Nguyên đều đã qua đời, cô không còn bất kỳ người thân nào, Tinh Thành cầm bàn tay mát lạnh của Tư Nguyên rồi nói: “Đi thôi, sau này anh sẽ là người nhà của em!”
Ánh mắt dịu dàng của Tư Nguyên nhìn Tinh Thành, câu nói “Sau này anh sẽ là người nhà của em” khiến cô cảm động, trong lòng cô hiểu rõ tình yêu của anh, cho dù cô không dành cho anh tình yêu như thế, nhưng cô có thể quan tâm và chăm sóc anh trong những ngày tháng sau này.
Tư Nguyên kiễng chân, chạm nhẹ môi lên má anh.
Tinh Thành vui mừng như phát điên, lấy ngón tay chạm lên chỗ môi cô vừa tiếp xúc, anh tin đây là một nụ hôn, Tư Nguyên đã chủ động trao cho anh nụ hôn đầu tiên, tự nhiên và không do dự. Đương nhiên anh cũng không chần chừ và do dự, kéo Tư Nguyên lại và hôn lên môi cô, lần này, cô không đẩy anh ra.
Trong vài giây, anh cảm thấy hơi thở của Tư Nguyên trở nên gấp gáp rồi lưu luyến ngẩng đầu lên.
Mặt Tư Nguyên đã đỏ hồng, cô không dám nhìn anh.
Tinh Thành cười, rõ ràng anh không tin mình lại may mắn như thế, anh mím miệng, trên môi vẫn còn dính son môi của cô, ngọt và thơm giống như ăn kẹo hoa quả lúc còn nhỏ.
Có lẽ, đính hôn với Tư Nguyên là một quyết định không tồi, anh có thể đợi cô dần dần tiếp nhận anh, nếu tiếp tục theo cách này, với sự thiện lương của Tư Nguyên và sự chân thành của anh, hạnh phúc trong tương lai có lẽ đã nằm trong tầm tay.
Hai người đi rất lâu trong khu Yansha để chọn lễ phục đính hôn. Mặc dù Tư Nguyên không mong đợi nghi thức đính hôn này, nhưng cô thực sự bị Tinh Thành làm cho cảm động, cô nghĩ bắt đầu lại từ đầu với Tinh Thành không phải không là một niềm hạnh phúc giản đơn, lúc này tình cảm của cô rất chân thành nhưng cô cảm thấy lo lắng.
Không phải Tinh Thành khó tính mà là vì Tư Nguyên mặc gì cũng đẹp, thử vài bộ lễ phục, Tinh Thành hoa mắt, không biết nên chọn bộ nào. Anh cảm thấy những bộ lễ phục này không đủ đẹp để làm nổi bật khí chất của Tư Nguyên.
Đương nhiên Tư Nguyên coi trọng ý kiến của Tinh Thành, anh không gật đầu, cô cũng không tự ý quyết định.
Đi một vòng không chọn được lễ phục, hai người mệt toát mồ hôi. Tinh Thành kéo cô ngồi xuống nghỉ, cuối cùng quyết định mời nhân viên thiết kế đến đo để đặt may.
“Chỉ là một bộ lễ phục đính hôn, hà tất phải kỹ lưỡng như thế?” Tư Nguyên không muốn lãng phí.
“Cả đời chỉ có một lần, đường nhiên phải chọn đồ tốt nhất!” Tinh Thành kiên quyết.
“Tốt nhất không có nghĩa là hợp với mình…” Tư Nguyên dựa người vào Tinh Thành, vô tư nói.
Tinh Thành ngừng lại, cố gắng kìm nén cảm giác lo lắng trong lòng, “Tóm lại, việc này anh sẽ phụ trách, em chỉ cần đợi để làm một cô dâu xinh đẹp nhất!”
Bước ra khỏi khu Yansha, Tinh Thành mới nhớ ra Hoắc công tử gọi mình đến chào đón ông Chu, suýt chút nữa anh quên mất.
Mặc dù không muốn để Tư Nguyên gặp Chu Lập Đông, nhưng nếu đưa cô về rồi mới đến thì hơi muộn.
Nghĩ một lát, Tinh Thành vẫn đưa Tư Nguyên đi cùng, có lẽ lâu như vậy, trải qua nhiều chuyện, Chu Lập Đông cũng bỏ cuộc rồi. Dù sao Tư Nguyên cũng đã đồng ý đính hôn với anh, anh cố gắng nghĩ theo chiều hướng tốt nhất.
Ngồi trong xe Tinh Thành, Tư Nguyên vô tình nhìn ra ngoài, ánh đèn neon vụt qua chỉ để lại vài vệt sáng, họ đi giữa dòng xe như đi xuyên qua ánh sáng, hình như không có mục đích và phương hướng. Lúc quay đầu nhìn ra ngoài, họ đã ở bên ngoài cổng Triều Dương.
Tư Nguyên ngạc nhiên, “Chúng ta đi đâu?”
Tinh Thành giải thích: “Bố Lập Đông đến Bắc Kinh, tối nay Hoắc công tử mời cơm, chúng ta đến gặp thăm bác ấy.”
Tư Nguyên cắn môi, mắt cô lộ vẻ do dự, “Tam kiếm khách quan hệ tốt với nhau, anh nên đi, vì sao còn đưa em đi cùng?”
“Sắp thành người một nhà rồi còn phân biệt sao?” Tinh Thành cười nói, mặc dù anh cố gắng nói với giọng thoải mái nhất nhưng Tư Nguyên vẫn hiểu anh đang muốn dò ý cô.
Người một nhà? Có nghĩa là sau này bạn bè của anh cũng là bạn bè của cô! Anh và Chu Lập Đông là huynh đệ, từ thời đại học đến giờ gắn bó keo sơn như một, cô sẽ đối xử với Chu Lập Đông như thế nào?
Tư Nguyên cảm thấy khó chịu, mở cửa xe cho thoáng. Tinh Thành thấy thái độ không rõ ràng của cô, nghĩ rằng cô đang giận vì chuyện này.
“Nếu em không muốn đi thì thôi, anh đưa em đến chỗ khác ăn.” Tinh Thành xi nhan đèn sang trái, muốn quay đầu xe.
Tư Nguyên nói: “Đi thôi, thăm hỏi người già là phép lịch sự nên làm!”
“Em không để ý thật chứ?” Tinh Thành thận trọng quan sát thái độ của