, cũng nhờ du khách đi qua giúp bọn họ chụp chung.
CHÚ THÍCH:
[*"> Maldives hay Quần đảo Maldives, tên chính thức là Cộng hòa Maldives, là một quốc đảo gồm nhóm các đảo san hô tại Ấn Độ Dương. Maldives nằm ở phía nam quần đảo Lakshadweep thuộc Ấn Độ, và cách khoảng 700 kilômét về phía tây nam Sri Lanka. Maldives là quốc gia nhỏ nhất Châu Á về dân số. Đây cũng là quốc gia Hồi giáo đa số nhỏ nhất thế giới.
Vì nằm trong khu vực gần xích đạo nên Maldives quanh năm nhận được nhiều ánh nắng ấm áp, thậm chí ngay cả trong mùa mưa. Thời điểm lý tưởng nhất để du lịch tại quốc đảo này là vào những tháng đầu năm, từ tháng 1 đến tháng 4 vì khí hậu mát mẻ, khô ráo.
Là một đất nước sống chủ yếu bằng ngành công nghiệp du lịch, Maldives chào đón mọi du khách tới đây tham quan, nghỉ dưỡng. Vì thế, khách du lịch không cần phải xin visa mà vẫn có thể nhập cảnh nếu đi dưới 30 ngày.
Kinh tế ở Maldives phát triển chủ yếu dựa vào du lịch, mọi dịch vụ ở đây đều thuộc dạng cao cấp, xếp hạng 5 sao, vì thế nếu bạn mong tìm kiếm một chỗ ở theo kiểu bình dân thì có lẽ đừng nên mất công làm gì. Giá resort ở Maldives thấp nhất cũng thường dao động từ 160 đến 350 USD/đêm.
Còn nếu bạn muốn được tận hưởng cảm giác được phục vụ như ở một thiên đường thật sự thì những resort cao cấp với mức giá khoảng 1.000 USD/đêm chắc chắn sẽ khiến bạn hài lòng.
Nét đặc biệt trong các phòng ở resort tại Maldives thường được thiết kế theo phong cách water bungalow hay water villa, giống như một cái chòi nằm giữa biển. Và thông thường, các khu resort hạng sang như Sheraton, Six Senses hay Hilton... đều thuê trọn một hòn đảo để mang đến cảm giác riêng tư cho khách du lịch.
Phần 2
Nghiêm Hâm sắp xếp hành trình cực kỳ phong phú, có bơi lặn, có ở trên bờ cát xem phim, có ăn sáng bên bờ biển khiến cô mỗi ngày đều ngạc nhiên, hạnh phúc.
Trong hành trình mấy ngày ở đây, bọn họ cũng quen vài cặp vợ chồng trẻ tuổi người Đài Loan qua đây du lịch, trên môi mỗi người đều là nụ cười rạng rỡ, cảm giác thật hạnh phúc!
Vận Như phóng túng bản thân tận tình hưởng thụ sự dịu dàng, quan tâm của anh, cảm giác yêu đương so với năm đó còn ngọt ngào hơn mấy nghìn lần, thậm chí cô còn hoài nghi có phải vì mình quá mức hạnh phúc mà bị ông trời ghen ghét không?
Ở bên ngoài, Nghiêm Hâm luôn chu đáo nắm tay cô, hai mắt chưa từng rời khỏi người cô khiến cô có cảm giác được yêu thương sâu đậm.
Ban đêm, anh luôn yêu cầu vẻ đẹp của cô, tận tình lấy lòng cô, thương yêu cưng chiều cô, cũng dạy cô rất nhiều tư thế quan hệ, nhất định ép khô cô đến không còn sức lực mới chịu bỏ qua.
Ở Maldives ngày cuối cùng, không biết cô làm sao, lúc trời chưa sáng đã tỉnh, nhìn chồng mình đang ngủ say, đột nhiên trong lòng cảm thấy lo lắng.
Bây giờ đối với cô che chở trăm bề, cô rất hạnh phúc, không sai, nhưng vẫn không xác định được Nghiêm Hâm vì sao cưới cô, rốt cuộc là vì tình cũ khó quên, hay là vì bà nội bức hôn?
Nằm trên giường một lúc lâu, nghe tiếng hít thở đều đều của chồng, cô vẫn không cách nào ngủ, âm thầm lặng lẽ đứng dậy, phủ thêm áo khoác đi ra ngoài khách sạn.
Vận Như nhìn nước biển trong vắt phiêu du trong ánh mặt trời mờ ảo, trong lòng vẫn rầu rĩ . . . . . .
"Cô Nghiêm, dậy sớm vậy sao?"
Lúc cô đang thẫn thờ nhìn biển, bỗng chốc một giọng nam phá vỡ yên tĩnh, khiến cô đang suy nghĩ vẩn vơ quay lại thực tế.
Cô theo bản năng nhìn về phía tiếng nói, đập vào mắt là bóng dáng cao to, có chút quen cũng có chút không quen.
Cô nhận ra người đàn ông kia, ngày đầu tiên ở đây đã chào hòi nhau, là nhà văn du lịch ở cách vách Ngụy Chí Hạo.
"Anh Ngụy, anh cũng dậy sớm!"
Cô cười nhẹ, lên tiếng chào hỏi đối phương.
"Nhàn hạ thoải mái như vậy, đến ngắm biển một mình sao? Chồng cô không đi cùng sao?"
Ngụy Chí Hạo cũng xấp xỉ tuổi cô, cá tính hoạt bát, hướng ngoại, ai cũng có thể tán gẫu.
"Anh ấy còn đang ngủ, tôi không có đánh thức anh ấy."
Cô kéo cổ áo khoác lại, thái độ thân thiết nhưng vẫn giữ khoảng cách thích hợp.
"Sao anh lại dậy sớm như vậy?"
"Mới vừa viết xong bản thảo, muốn ra ngoài hút điếu thuốc, hít thở không khí trong lành."
"Hút thuốc mà còn hít thở không khí?"
Người này cũng rất mâu thuẫn, hút thuốc lá ô nhiễm không khí, rồi lại nói muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành? Cô cười chế nhạo.
Ngụy Chí Hạo sững sờ, ngay sau đó cười to lên.
Khi cười xong, khoảng cách của hai người đã gần hơn chút, Trương Vận Như ngắm cảnh mặt trời mọc, nói chuyện phiếm câu có câu không với Ngụy Chí Hạo, rất nhanh đã đuổi cơn buồn ngủ sáng sớm đi.
Chỉ là cô không để ý, trên hành lang khách sạn có một bóng người đang nhìn chằm chằm vào cô, hai mắt tối sầm lại …
Kết thúc kỳ trăng mật tốt đẹp, trở về Đài Loan, Nghiêm Hâm vùi đầu vào công việc, mà Trương Vận Như thì ở nhà làm bà nội trợ - bà chủ nhà chuyện gì cũng không cần làm, bởi vì toàn bộ chuyện vụn vặt trong nhà đều mình Tiểu Hoa ôm hết rồi.
Cuộc sống của cô khá đơn điệu, không thú vị, quả thật là buồn sắp chết, nhưng lại có người so với cô còn không chịu nổi cuộc sống trước mắt hơn, đó chính là quản gia Tiểu Hoa.
"Chị Trương tốt của em, mời ngoan ngoãn đến phòng khách xem ti vi, đừng đến giành việc với em được không?" Tiểu Hoa vẫy vẫy chổi lông gà trong tay, cầu xin nói.
"Người ta chán mà!" Trương Vận Như bĩu môi.
Trước khi gả cho Nghiêm Hâm, vì trả nợ cho em trai, một ngày cô làm vài công việc, có lúc bận rộn đến cả thời gian ngủ, ăn cơm cũng không có, cô đã quen với cuộc sống như vậy, bây giờ đột nhiên lại chẳng cần làm gì cả, ngược lại cảm thấy không quen, cho nên mới muốn giúp Tiểu Hoa làm chút chuyện.
"Chị có thể chán, nhưng không thể giành việc với em."
Tiểu Hoa hai tay chống nạnh, không ngừng nhắc đi nhắc lại: "Ngộ nhỡ bị Nghiêm lão đại thấy, cho là em đang ức hiếp chị thì sao? Em rất cần phần công việc này!"
"Sẽ không đâu! Chị sẽ nói rõ ràng với anh ấy."
Cô vô tội nháy mắt, van xin Tiểu Hoa có thể cho cô làm chút chuyện giết thời gian.
"Không - được!"
Tiểu Hoa phát điên, tức giận nói: "Vậy chị đi làm mặt, uống trà chiều, OK? Coi như em van chị đó!"
Để tránh Tiểu Hoa còn trẻ mà trúng gió, Trương Vận Như không thể làm gì khác hơn là mím môi, cầm ví da ra ngoài, không biết phải đi đâu, cô tiện tay vẫy tắc xi đi về nhà mẹ đẻ.
Cô nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nhớ tới Nghiêm Hâm, không biết có phải là ảo giác của mình hay không, khi anh về Đài Loan hình như thay đổi.
Mặc dù vẫn hỏi han ân cần, thêm phần chăm sóc với cô, ban đêm cũng nhiệt tình giống vậy, nhưng cô vẫn cảm thấy anh thường đang trộm dò xét cô, giống như đang kiểm tra cái gì đó.
Cô có mập lên sao? Hay là trên đầu mọc sừng? Tại sao chưa tới 5 phút thì anh lại ngẩn người nhìn chằm chằm cô?
Cô đã từng hỏi Nghiêm Hâm, nhưng anh luôn lắc đầu nói không có việc gì, hỏi nửa ngày cũng không hỏi ra nguyên nhân, không thể làm gì khác hơn là tự cho là mình nghĩ quá nhiều.
Taxi rất nhanh dừng trước cửa nhà mẹ, cô trả tiền xuống xe, ấn chuông cửa.
"Nghiêm Hâm không có về với con sao?"
Mẹ Trương vừa thấy cô đã vội vàng hỏi thăm con rể.
"Mẹ, anh ấy phải đi làm." Nghiêm Hâm cũng không phải là cái loại công tử ở nhà bắt chéo chân uống trà, anh ấy có công ty phải quản lí mà.