80s toys - Atari. I still have
Truyenhay.xemmienphi.net
₪ Game hay cho điện thoại
»
Lượt Xem : (1 / )

Tiểu thuyết Khắc Tinh Của Ngài Tổng Tài Lạnh Lùng-full

i nhanh mồm nhanh miệng, không biết trời cao đất rộng này.

“Cô là nhân viên tiệm thú cưng?”

“Có cái gì chỉ giáo sao?” Mạc Ưu không trực tiếp trả lời, đối với tên đan ông không coi ai ra gì này có phần không cho là đúng.

Hạ Thiên Khoát không để ý tới việc cô múa mép khua môi, bởi vì anh chẳng muốn lãng phí thời gian với một người không chút quan hệ này .

“Trở về nói cho bà chủ các cô biết, từ nay về sau Hỉ Nhạc sẽ không trở lại tiệm các cô nữa.” Anh lạnh lùng nói những lời này, liền nắm Hỉ Nhạc rời đi.

Mạc Ưu trừng mắt nhìn bóng lưng người đàn ông vừa ra mệnh lệnh, tức giận đến nghiến răng, đáy lòng chợt loé ra ý nghĩ trêu cợt anh, vì vậy, cô đột nhiên hướng tấm lưng kia quát to một tiếng: “Hỉ Nhạc!” Bảo Bảo cũng hùa theo kêu một tiếng.

Hỉ Nhạc vốn đang rủ xuống cái đuôi đi theo sau lưng chủ nhân dạo bước, nghe được tiếng gọi quen thuộc, mãnh liệt quay đầu lại, liền không hề báo trước chạy đi, lực to lớn làm cho Hạ Thiên không hề phòng bị, chỉ có thể mặc cho chú chó chạy.

“Hỉ Nhạc, dừng lại!” Hạ Thiên Khoát nghiêm nghị ngăn Hỉ Nhạc lại, Hỉ Nhạc nghe lời ngừng lại, ánh mắt nóng bỏng vẫn như cũ nhìn về phía Mạc Ưu, cái đuôi lay động rối rít.

Hạ Thiên Khoát mặc kệ sự khiêu khích của cô, tiếp tục buông lỏng chú chó đang rất không tình nguyện đi lên phía trước, Hỉ Nhạc có vẻ xao động bất an, vừa đi vừa quay đầu lại. Hạ Thiên Khoát bị chú chó làm cho chật vật khiến Mạc Ưu mừng thầm, bất quá nghĩ đến việc từ nay về sau sẽ mất đi khách hàng Hỉ Nhạc, cô lại cảm thấy có chút không nỡ, cô thật sự rất thích Hỉ Nhạc vừa xinh đẹp vừa hiền lành.

“Ai! Bảo Bảo, từ nay về sau chúng ta không còn nhìn thấy Hỉ Nhạc nữa . . . . . .” Cô vuốt bộ lông ngắn của Bảo Bảo, bắt đầu vừa trêu cợt vừa cảm thấy ảo não.

Cô rất coi trọng mặt mũi, chỉ cần có người đối tốt với cô tám phần, cô sẽ đáp lại đối phương mười phần; nhưng nếu có người đối ác với cô một phần, cô chắc chắn sẽ ném trả lại gấp mười.

Đều là do tên đàn ông thối này chọc tức cô trước!

Thôi, loại khách này không cần có cũng được, để tránh phải nhìn sắc mặt hắn mà sống! Mạc Ưu xua tan mấy suy nghĩ không vui, cầm lấy quả bóng tiếp tục cùng Bảo Bảo chơi đùa.

Lại là một ngày chủ nhật khác, hôm nay chó đến sửa lông rất nhiều.

Chờ nhân viên Tiểu Khiết cùng A Khoan tan việc, Mạc Ưu vội vàng quét dọn cửa tiệm, mãi cho đến mười giờ tối mới có thời gian sửa sang lại đống bề bộn hôm nay. Lúc này, chuông gió treo trước cửa lại vang lên.”Hoan nghênh quý khách!” Cô ngẩng đầu nhìn về phía cửa ra vào, thấy Hỉ Nhạc đứng đối diện lắc mạnh cái đuôi, tiếp đó là khuôn mặt lạnh như tiền của Hạ Thiên Khoát.

“Chào. . .” Không ngờ tới anh còn có thể đến, Mạc Ưu tranh thủ thời gian đứng dậy tiến lên đón. Thật sự là oan gia ngõ hẹp!

Cô bất đắc dĩ nghĩ.

Mặc dù trước đó đối lập có chút xấu hổ, nhưng Mạc Ưu vẫn tận lực giữ nụ cười, dù sao đây cũng là nơi làm ăn, khách hàng đến thăm đều không thể đắc tội.

Hạ Thiên Khoát hơi nhíu mày, không ngờ lại gặp lại cô.

Chi nhánh công ty bên Châu Âu tạm thời có chút biến cô, sáng mai anh phải bay đến Hà Lan, cho nên phải giúp Hỉ Nhạc tìm được chỗ chăm sóc. Vừa mới đi một vòng, duy nhất chỉ còn tiệm thú nuôi này mở, nhưng lúc trước anh đã nói không đến nữa .

“Bà chủ có ở đây không?” Tuy không tình nguyện, nhưng bây giờ chỉ có sự lựa chọn này.

“Xin hỏi có chuyện gì không?” Hôm nay anh tới là vì chuyện lần trước nên đến trách cứ sao? Cái này cũng quá nhỏ mọn khó tưởng tượng đi! Mạc Ưu thầm nghĩ.

“Tôi chỉ bàn chuyện với bà chủ.” Hạ Thiên Khoát hoàn toàn không để cô vào mắt.

Mạc Ưu lặng lẽ hít một hơi, không tự chủ nhô cao lưng, nụ cười trên mặt bắt đầu có chút cứng lại.”Tôi chính là bà chủ của nơi này, tôi họ Mạc. Xin hỏi có gì cần phục vụ cho anh?” Tuy trước đây cùng anh có chút đụng chạm, nhưng phản ứng của anh vẫn làm cho cô không phục lắm.

Cô đã quen với việc khách hàng là bà chủ thì tỏ ra kinh ngạc, nhưng không ai như người đàn ông ở trước mắt, không thèm che dấu chút nào sự khinh miệt.

Đầu Mạc Ưu nhỏ nhắn xinh xắn mảnh mai, cao gần mét sáu, dáng người bé nhỏ lại thêm khuôn mặt trẻ con, một đôi mắt to trong suốt sáng ngời, môi căng tròn lại đủ mỏng, hình dáng như một thiếu nữ vô tội đáng yêu, người không biết còn tưởng rằng cô là học sinh cấp 3 hoặc sinh viên làm công trong tiệm, bởi vậy cô tận lực làm một kiểu tóc dài cuộn sóng làm cho mình thành thục hơn một chút, nhưng hiển nhiên hiệu quả không như mong muốn.

“Cô là chủ tiệm?” Hạ Thiên nhướn lông mày đánh giá cô, ánh mắt mang theo nghi vấn, tiếp theo liền không cho là đúng nói: “Quên đi.”

Anh dắt Hỉ Nhạc xoay người muốn rời đi, hành động xem thường người khác làm cho Mạc Ưu cảm thấy rất bi thương, thực sự khiêu khích cá tính không chịu thua ai của cô.

“Tiên sinh, chuyện lần trước tôi thật xin lỗi!” Cô phải giữ anh lại, chứng minh mình là dân chuyên nghiệp, không thể để cho anh xem thường. Hạ Thiên Khoát quả nhiên dừng lại, vì sự nhượng bộ của cô mà kinh ngạc.

Thấy anh quay đầu lại, Mạc Ưu tranh thủ thời gian nắm lấy cơ hội thuyết phục anh.”Tuy giữa chúng ta có chút hiểu lầm, nhưng anh không thể bởi chối bỏ sự chuyên nghiệp của tôi như vậy.”

Cô đứng dậy chỉ hướng bảng treo trên tường, là hai giấy chứng nhận.”Tôi là Mạc Ưu, năm nay hai mươi bảy tuổi, mở cửa tiệm này đã hơn hai năm, đây là giấy phép chăm sóc chuyên nghiệp thú nuôi, còn có bằng buôn bán. . . . . .”

Cô tích cực đổi mới ấn tượng của Hạ Thiên Khoát, nhưng anh vẫn còn có vẻ hồ nghi.

Nhìn chăm chú biểu lộ thành khẩn của cô một hồi lâu, Hạ Thiên mới mở miệng hỏi: “Nếu như tôi đem Hỉ Nhạc gửi ở đây một tuần, cô có thể cho tôi sự bảo đảm gì?”

Hoá ra không phải anh tìm đến gây phiền toái. . . . . . Gặp khách tới cửa, thành kiến có nhiều hơn nữa cũng đều tan thành mây khói, huống hồ bênh cạnh còn có tiệm thú nuôi khác đang cạnh tranh khốc liệt, cô phải nắm bắt từng cơ hội, trên thực tế Hỉ Nhạc chính là “khách sộp” trong tiệm.

“Chúng tôi bảo đảm giao Hỉ Nhạc hoàn hảo như lúc ban đầu trả cho anh, còn có thể miễn phí phục vụ làm đẹp, chúng tôi mỗi ngày sẽ mang nó đi ra ngoài tản bộ hai lần, mà không phải một mực nhốt ở trong lồng. Đương nhiên mấy vấn đề hoàn cảnh, vệ sinh, thư giãn càng trọng yếu, như con chó này đã ở đây đến ngày thứ ba, tôi vừa mới vệ sinh qua. . . . . .”

Mạc Ưu cố gắng đẩy mạnh lượng tiêu thụ phục vụ, vì chứng minh năng lực của mình. Mở ngăn kéo lấy ra một tập hợp đồng, đưa đến trước mặt Hạ Thiên Khoát.

“Những người nay đều là khách hàng của tôi, bọn họ đều rất tin vào sự chuyên nghiệp của tôi, anh giao Hỉ Nhạc cho tôi nhất định không có vấn đề. Thực ra nó đối với nơi này rất quen thuộc, nếu như đến một nơi khác lạ lẫm, nó chắc chắn sẽ cảm thấy bất an, buổi tối cũng không ngủ ngon. . . . . .”

Hai người đang trao đổi, Hỉ Nhạc một mực nằm bên chân Mạc Ưu, vừa nghe đến tên của mình, nó vội vàng đứng dậy ngẩng đầu nhìn về phía cô, Mạc Ưu cũng lấy tay nhẹ vỗ về cằm nó, Hỉ Nhạc nheo lại đôi mắt, một bộ dáng rất hưởng thụ, làm cô không khỏi lộ ra nụ cười cưng chiều.

“Anh xem, Hỉ Nhạc rất thích tôi. . . . . .”

Nụ cười tự đáy lòng cùng sự tận tâm tích cực làm cho thái độ Hạ Thiên thoáng mềm xuống, thậm chí đã bắt đầu thuyết phục được anh.

<<1234 ... 24>>
Từ khóa Google : ,,
₪ Xem thêm truyện hay
₪ Tải game miễn phí
262/6340
Tải game android iphone ipad, Truyện tiểu thuyết teen
@ 2015 - Chuyenmoi.wap.sh
Nội dung được sưu tầm từ internet