hợt bừng sáng. Bãi cỏ xanh tươi kéo dài đến tận chân trời, hoang dại mà thực đẹp. Cơn gió đầu xuân mát mẻ mang đến cho nàng một loại cảm xúc thanh thản mới mẻ, cùng bãi cỏ trước mắt thực khiến nàng say mê.
Nhìn đến dáng bộ sững sờ say mê của nàng Đường Hoàng thực vui vẻ. Mọi sở thích của nàng anh đều rõ như lòng bàn tay. Biết nàng yêu thiên nhiên, chán ghét cuộc sống đô thị ồn áo, xô bồ, đem nàng đến đây quả nhiên là đúng.
Chưa bao giờ lại biết ở Đài Loan lại có một nơi như vậy. Bãi cỏ vừa rộng vừa tươi tốt, lại có cả rừng, không có bất kỳ phòng ốc hay kiến trúc nào làm hồn độn cái không gian tự nhiên này, tựa hồ như là cố ý bảo trì vẻ hoang sơ, tự nhiên của nơi này vậy.
Lúc bọn họ bước trên thảm cỏ, thi thoảng cũng có mấy chú chim nhỏ hoặc côn trùng bay ngang qua, mỗi lần như vậy nàng lại say mê nhìn theo, đến Đường Hoàng nắm tay nàng lúc nào cũng không biết.
“ Đây là đâu vậy ? ” Nàng nhịn không được quay sang nhìn Đường Hoàng hỏi.
“ Chốn bồng lai tiên cảnh, trừ em ra anh chưa từng dẫn bất kì một ai tới. ”
Nàng tròn mắt giả ngu, những lời ngon tiếng ngọt này, nàng nghe nhiều rồi, nhưng lúc này chẳng hiểu sao trong lúc này nàng lại cảm giác tim mình như đang đập loạn nhịp ? Nàng thầm mắng bản thân mình thực đơn thuần, nhất định là bị cảnh đẹp làm cho như vậy.
“ Chúng ta đang đi đâu vậy ? ”
“ Đến tòa lâu đài của công chúa Bạch Tuyết. ”
“ Thật sự ? ” Nàng tròn mắt ngạc nhiên. Nhưng lại thấy Đường Hoàng đột nhiên cười, nàng mới giật mình về sự ngây thơ của bản thân, ngượng ngùng chu miệng không thèm để ý đến anh nữa.
Đường Hoàng dỗ nàng : “ Tuy rằng không có nàng Bạch Tuyết nhưng vẫn còn có bạch mã vương tử. ”
Một lời nói ra đổi lại là cái hừ thiếu thiện chí từ nàng, anh nhướn cao tuấn mi hỏi : “ Không tin ? ”
Nói xong lập tức đưa tay chỉ cho nàng xem. Nhìn theo hướng tay anh chỉ, biểu tình lãnh đạm lúc trước của Y Nhu lập tức chuyển hết sang ngạc nhiên.
Một đoàn tuấn mã xinh đẹp xuất hiện trên thảm cỏ xanh mượt, nhàn nhã gặm cỏ. Nàng không phải là đang nằm mơ chứ ?
Một vị mã phu tiến đến cung kính chào hỏi bọn họ. Đường Hoàng hướng mã phu nói vài câu gì đó sau liền rời đi, mã phu dẫn Y Nhu lại gần phía chú ngựa gần nhất xem.
“ Những chú ngựa này thực đẹp. ” Nàng không khỏi ngạc nhiên mà thốt ra.
Mã phu ở một bên hảo hảo giải thích : “ Đây là một giống ngựa tốt, được nuôi thả từ nhỏ, bởi vì cùng người sống lâu nên khi có người tiếp cận cũng sẽ không khiến chúng kinh hách. ”
“ Có thể sờ sao ? ” Nàng thực chờ mong nhìn mã phu hỏi. [ Py : K đc sờ Đường ca cũng đè nó ra cho tỷ sờ a~ Đường ca : Em hiểu anh đấy. Py : Chuyện !!! * hất mặt kiêu ngạo*">
“ Mời ! Con có màu rám nắng này tên Elise hay Ái Lệ Ti. ”
“ Elise/ Ái Lệ Ti, nhĩ hảo ! ” Nhẹ nhàng vỗ về, vuốt ve chú ngựa đang nhàn nhã ăn cỏ trên tay mã phu, lưng ngựa cách nàng gần hai cái đầu, Y Nhu không khỏi buột miệng tán thưởng. “ Nó thực đẹp. ”
“ Còn có con khác đẹp hơn. ”
“ Vậy ư ? Ở đâu vậy ? ”
[ Tèn tén ten … Hoàng tử Bạch mã xuất hiện … ">
Lúc này một con tuấn mã màu trắng bất chợt lọt vào trong tầm mắt nàng, Y Nhu thoáng sững sờ.
Đường Hoàng đang cưỡi một chú ngựa trắng, nhàn nhã phi tới. Phong thái vương giả khiến toàn thân anh toát lên khí độ của một nhà quý tộc, tư thế oai hùng mà tuấn lãng, anh tuấn ngời ngời. Khí độ kia như thể sinh ra đã có thực kinh động đến hồn phách con người ta.
Trong lúc nàng ngẩn ngơ, thất thần, anh đã cưỡi bạch mã lại gần, dưới ánh mặt trời rực rỡ, cả người anh như tỏa ra một vầng hào quang sáng rỡ, trang nghiêm tôn quý như thể một Vương tử thực thụ.
Anh hướng nàng chìa tay ra. “ Đến đây đi, công chúa của anh. ”
“ Vâng. ” Thanh âm của nàng thốt ra nhỏ như muỗi vậy.
Đường Hoàng dễ dàng ôm nàng lên ngựa, động tác phi thường nhanh nhẹn, gọn gàng mà vững chãi. Lên đến lưng ngựa nàng mới phát hiện, so với tưởng tượng của nàng thì con ngựa này còn cao hơn nhiều. Lại không báo động gì trước Đường Hoàng đã thúc ngựa chạy đi, khiến nàng sợ tới mức không nghĩ ngợi nhiều mà ôm chặt lấy anh.
Một tay vững vàng khống chế con ngựa, tay kia kiên định bảo hộ nàng trong ngực mà đi. Loại cảm giác được bảo hộ thế này khiến cảm xúc trong nàng trở nên thực phức tạp. Nàng cũng không rõ loại cảm xúc trong lòng mình lúc này là rung động do khẩn trương hay do anh mà ra nữa.
Nàng rất nhanh thích ứng với lưng ngựa, lúc đầu còn có chút sợ hãi, giờ nàng đã có thể nhàn nhã thưởng thức phong cảnh hai bên đường. Nguyên bản vốn chỉ có mặt cỏ xanh non tươi mát, nhưng sau một quãng đường trên nền cỏ đã điểm thêm một chút màu sắc rực rỡ của các loài hoa. Trong không khí ngập tràn một cỗ hương khí nồng đậm của tự nhiên khiến con người ta cảm thấy khoan khoái.
Chợt nàng trông thấy một ngôi nhà nhỏ trắng muốt như tuyết lợp mái ngói đỏ hồng. Bãi cỏ xanh mướt, những chú bạch mã tuyệt đẹp lãi thêm căn nhà này nữa, mọi thứ tưởng chừng như chỉ xuất hiện trên phim ảnh thế nhưng giờ phút này lại hiển lộ rõ rành rành trước mắt nàng.
Dừng con ngựa lại, Đường Hoàng nhẹ nhàng ôm nàng xuống ngựa. Tuy rằng nhất quyết không thừa nhận chính mình đối anh động tâm, nhưng là cảnh tượng trước mặt một lần nữa khiên tâm trí nàng lrung động.
Nơi này thật sự rất đẹp ! Tựa như hồi còn trung học, có một lần nàng nhìn thấy một tấm ảnh phong cảnh rất đẹp và thơ mộng, nàng còn nói với đồng học là hy vọng mình được sống ở một nơi như thế này, nhưng là loại sự tình này làm sao có thể thực hiện ? Chẳng lẽ là …
Nàng quay sàng nhìn Đường Hoàng, chỉ thấy anh nhìn xa xa, lấy tay huýt một tiếng dài, sau đó cũng quay sang nhìn nàng, cười đến thần bí và nói: “ Hướng em giới thiệu hai cái bằng hữu. ”
Y Nhu mới thực buồn bực nhìn ra xa chợt thấy hai cái bóng đang lao tới.
Là chó, nàng biết vì nàng rất yêu chó. Nhìn hai thân ảnh ấy nàng không khỏi giấu được nụ cười nơi khóe miệng. Nhưng là nàng lập tức nhận ra điểm không đúng ở đây. Hai con chó theo gió mà chạy tới, chẳng những khí thế rào rạt, mà thân mình càng tới gần càng thêm to lớn. Không, căn bản là lớn đến khoa trương !
“ Nha ! ” Nàng sợ tới mức lập tức trốn ra sau lung Đường Hoàng. Hai chú chó to lớn như đạp núi rẽ biển mà hướng họ bổ nhào tới, đem hai người ngã nhào xuống trên mặt cỏ. Đường Hoàng ôm lấy nàng nằm trên cỏ. Căn bản nàng nghĩ chắc mình chết rồi nên sợ đến hai mặt nhắm tịt lại, đến khi nghe thấy tiếng cười của Đường Hoàng, nàng mới tò mò vụng trộm he hé mắt, nhìn. Hai cái đôi mắt to lớn chăm chú nhìn nàng, đôi lưỡi dài ở trước mắt nàng lay động. Y Nhu một lần nữa vòng tay ôm chặt lấy Đường Hoàng, một lần nữa rúc sâu vào trong vòm ngực an toàn, vững chãi của anh. Nàng đời này chưa từng thấy qua những chú chó lớn đến vậy !
Đường Hoàng ôm lấy tiểu thê thê tử bị dọa đến sợ hãi vào lòng, ôn nhu trấn an: “Đó là Angel cùng Robin, chúng rất hiền lành, em đừng sợ. ”
“ Nhưng mà chúng mới đè lên em … ”
“ Chúng nó là tò mò nên mới vậy, lần đầu mới có khách đến chơi chúng hưng phấn là phải, em làm quen với chúng đi ! ”
Nhìn hai vật lớn một trước một sau, nàng quả thực sợ đến không dám vươn tay ra, vẫn là chỉ cố gắng bám chặt lấy vạt áo Đường Hoàng mà lắc đầu, hai mắt thì chăm chăm nhìn theo nhất cử nhất động của hai cái đại cẩu.