Duck hunt
Truyenhay.xemmienphi.net
₪ Game hay cho điện thoại
»
Lượt Xem : (1 / )

Truyện ma - Ma Nhập

ng ta sắp sửa phải đến với Ngọc Anh sao? Chúng ta sắp sửa đưa cô ấy về nơi an nghỉ sau cùng rồi... em không nhớ sao?



Quân cố tình nhắc đến tên Ngọc Anh để Nhã Trúc nhớ lại mối quan hệ giữa anh và Ngọc Anh mà đừng thể hiện những cử chỉ suồng sã đó nữa, nhưng Nhã Trúc vẫn tỉnh bơ:



- Nhớ! Em nhớ rõ lắm. Nhưng bây giờ còn sớm, chưa tới giờ mà. Anh hãy chiều em một chút rồi em sẽ nói hết mọi việc cho anh nghe! Chịu chưa?



Quân lùi lại nửa bước như cố gắng giữ lấy khoảng cách bình thường trong khi Nhã Trúc cứ lù lù sấn tới. Quân vô cùng ngạc nhiên trước người bạn gái của người mình yêu, thường ngày vốn rất thùy mị đoan trang, hôm nay tự nhiên lại làm những việc khác thường như thế...



Nhưng giữa lúc này, Quân cũng không có đủ tinh thần và thời gian để suy nghĩ cặn kẽ mọi việc anh muốn kết thúc sớm vở bi hài kịch này để mau mau trở về với Ngọc Anh đang nằm trong nhà quàn lạnh lẽo chờ sáng ngày mai được người ta đưa về lòng đất. Vì vậy, Quân nghiêm mặt nói với Nhã Trúc:



- Anh không biết hôm nay tinh thần em bất ổn ra sao, hoặc em có ý đồ gì, nhưng anh không thể chấp nhận cái kiểu đó, anh không muốn em xúc phạm tới vong linh của Ngọc Anh...



Nhã Trúc mỉm cười vẻ hài lòng:



- Anh lạ lắm phải không, Quân? Anh không nghĩ rằng em là Ngọc Anh của anh ngày nào hay sao? Hôm nay em phải mượn tạm thân xác của Nhã Trúc,



bạn em để được cùng anh trò chuyện, cho thỏa biết bao nhiêu mong nhớ trong gần một năm trời xa cách...

Nói tới đó, Nhã Trúc dừng lại một chút rồi nghẹn ngào nói tiếp:

- Đáng lẽ ra... chỉ còn hơn tuần lễ nữa là em được về sống mãi bên anh, chúng ta sẽ làm lễ cưới sẽ chính thức thành vợ chồng... Nhưng số phận trớ trêu đã bắt em phải xa lìa tất cả, bắt em phải bỏ lỡ tất cả những gì em khao khát bao lâu nay...



Nghe Nhã Trúc nói như vậy, tự nhiên Quân cảm thấy một sự sợ hãi gợn lên trong lòng mình, làm các lỗ chân lông dường như dựng đứng cả lên. Tuy nhiên anh cũng đánh bạo hỏi chuyện Ngọc Anh, giờ đây đang trú ngụ trong thân xác của Nhã Trúc. Những câu hỏi mà Quân đặt ra là những câu chỉ liên quan đến những điều thật riêng tư giữa anh với Ngọc Anh mà không một ai nữa được biết, kể cả Nhã Trúc.



Ngọc Anh, qua hình dạng của Nhã Trúc bằng xương bằng thịt, đã trả lời Quân thật rõ ràng chính xác. Ngọc Anh còn như thấu hiểu tâm trạng đầy ngờ vực của người yêu, nhưng cô cũng chẳng tỏ ra điều gì bất bình.



Như thói quen giữa Ngọc Anh và Quân mỗi khi hẹn hò ân ái, Nhã Trúc sà vào vòng tay Quân, tựa đầu lên vai anh như muốn tìm lại nơi anh một sự che chở bình yên. Nhã Trúc nói trong hơi thở nhỏ nhẹ:



- Quân... Anh hãy ôm chặt lấy em. Em cảm thấy lạnh lắm! Rồi hãy hôn em như mọi khi anh vẫn làm. Nhanh lên đi anh...



Như một kẻ mất hết hồn vía, Quân nhẹ nhàng dang rộng vòng tay ôm chặt lấy Nhã Trúc và đặt lên môi cô một nụ hôn nồng nàn, say đắm… Bỗng dưng Quân chợt tỉnh thức như vừa trải qua một cơn mê tội tình, đúng vào lúc Nhã Trúc (hay là Ngọc Anh, Quân cũng không biết rõ!) hé cặp mất mãn nguyện nhìn anh. Cùng lúc đó, Nhã Trúc cũng choàng bật dậy như vừa trải qua một giấc chiêm bao. Có lẽ Nhã Trúc đã hoàn hồn nhận ra sự thật, cô bẽn lẽn giấu mặt quay đi...



- Anh...! Anh đã phạm một tội lỗi tày trời... Chính anh không thể tự chủ được... Anh xin lỗi... anh xin lỗi Nhã Trúc. Anh biết phải làm sao bây giờ?



Gương mặt thành khẩn của người thanh niên nói lên tất cả nỗi niềm ái ngại ăn năn. Anh không hề có chút chủ tâm cố ý dụ dỗ hay lợi dụng Nhã Trúc. Nhưng mọi việc đã diễn ra trong sự vô thức của cả hai người.



Phần Nhã Trúc như đang phải sống lẫn lộn trong một trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Nửa cũng ái ngại muộn phiền, nửa còn lại thì tỏ ra hoàn toàn hưng phấn, khiến khuôn mặt của Nhã Trúc có lúc rạng rỡ vô bờ, khi thì trĩu nặng mối ưu tư da diết. Rồi đột ngột, linh hồn Ngọc Anh lại khống chế hoàn toàn Nhã Trúc, cô vùng lên ôm chặt lấy Quân, nói trong hơi thở gấp gáp đầy dục vọng:



- Anh ơi... em sắp phải đi rất xa rồi... em là vợ anh, dẫu cho mình chưa kịp làm đám cưới, nhưng em đã xem mình là vợ của anh rồi. Vậy thì lúc này đây, anh hãy cho em được hưởng cái hạnh phúc làm vợ trước khi em mãi mãi xa anh... Chúng mình sẽ thật sự là vợ chồng với nhau, dù chỉ trong một khoảnh khắc vô cùng ngắn ngủi, nhé anh?



Ánh mắt Nhã Trúc nhìn Quân chứa chan nỗi niềm trìu mến, yêu thương, lời của Nhã Trúc gần như van xin anh vậy. Trong một thoáng Quân cũng xao lòng, anh thấy trước mắt mình là người vợ hứa hôn mà ngày đêm anh trông ngóng, là người yêu mà anh luôn khao khát chờ đợi ngày được cùng cô hát trọn khúc nhạc ái ân... Quân muốn ôm ghì lấy cô, muốn thực hiện theo những lời cô nói, nhưng khi tay Quân vừa chạm vào tay Nhã Trúc, anh lại cảm nhận được một sự xa lạ, điều đó khiến Quân tỉnh hẳn lại.



Anh nhìn Nhã Trúc, buồn bã lắc đầu:



- Anh không thể... Dù cho em có thật sự là Ngọc Anh đi nữa, nhưng cái thân xác này là của Nhã Trúc, cả anh và em, hai chúng ta không ai có quyền dẫm đạp lên xác thân của bạn mình để đạt được mục đích riêng tư. Anh nghĩ em hiểu được điều đó mà, nếu em thật sự là Ngọc Anh của anh? Có thể lúc này đây, do tình cảm bộc phát, nhất thời em không nghĩ tới, không lường trước những

hậu quả tai hại mà chúng ta sẽ để lại cho Nhã Trúc nếu chúng ta làm thế... Đúng không em?



Nhã Trúc khựng lại và bắt xịu xuống. Cô lí nhí:



- Em... em xin lỗi! Thật sự em không nghĩ tới điều này... em chỉ muốn chúng ta có được nhau...

Quân xót xa khẽ vỗ nhẹ lên vai Nhã Trúc:



- Anh hiểu... Nếu em là Ngọc Anh thì chắc em phải hiểu được những nỗi đau mà hiện tại cha mẹ em, bạn bè thân thuộc của em, anh và cả Nhã Trúc nữa đang mang nặng trong lòng vì cái chết của em... em đừng vì chuyện riêng của mình mà gây thêm đau khổ cho người khác nữa... Anh cũng đau đớn lắm khi mất em, anh cũng rất muốn được cùng em sống đời chồng vợ dù có ngắn ngủi cũng là hạnh phúc, nhưng mà là cùng với linh hồn và cả thể xác của em kia... em hiểu anh không?



Nhã Trúc ngồi phệt xuống ghế, thút thít khóc. Quân nhẹ nhàng đến bên đặt một tay lên vai cô an ủi:



- Mình chưa kịp cưới như đã phải âm dương hai đường cách biệt âu đó cũng là số mệnh mà ông trời đã sắp đặt cho chúng ta, bắt chúng ta phải khổ như thế... Em cũng đừng buồn. Bây giờ chúng ta hãy nói hết với nhau những gì cần nói...



Nhã Trúc nghẹn ngào kể lể những nỗi nhớ mong trong khoang thời gian xa vắng, cô kể cho Quân nghe về việc xích mích giữa cô với một bạn sinh viên cùng trường và sau đó không lâu, kẻ ấy đã ra tay tàn độc giết chết cô... Quân cũng lặng lẽ khóc, nhưng lúc này lòng anh đã không còn những bấn loạn như lúc mới vừa nghe báo hung tin. Mấy ngày nay, lúc nào Quân cũng cố còn rằng tự nhủ với lòng mình rằng, đó là số phận, là số phận thì không ai có thể tránh khỏi được, do số phận thì đành phải cúi đầu chấp nhận mà thôi...



Giờ đây, ngồi trước mặt Quân là một cô gái khác nhưng lại đang mang trong người linh hồn của người anh yêu. Điều đó cũng làm cho Quân vô cùng đau đớn. Anh muốn ôm hôn người yêu nhưng không thể làm được, muốn nói những lời âu yếm nhất mà cũng không thể nói ra lời... Cuối cùng, Quân chỉ nói với linh hồn Ngọc Anh được một câu: - Anh thật đau lòng trước cái chết oan ức của em...



Nhã Trúc khe khẽ l
<<123456 ... 8>>
Từ khóa Google : ,,
₪ Xem thêm truyện hay
Truyện ma - Ma Trả Ơn Người
Truyện ma - Anh Đạp Xích Lô
Truyện ma - Nước Mắt Cải Vong
Truyện ma -Tâm Xấu Bị Ác Báo
Truyện ma - Người Học Trò Nghèo
₪ Tải game miễn phí
Về Trang Chủ Tiểu thuyết ngôn tình Tiểu thuyết tình yêu Truyện teen đang yêu Truyện teen lãng mạn Truyện tình cảm mới
225/1268
Tải game android iphone ipad, Truyện tiểu thuyết teen
@ 2015 - Chuyenmoi.wap.sh
Nội dung được sưu tầm từ internet