iền không nghĩ tới Uông Hạo sẽ thích cô, mười tuổi mới bị mang vào nhà này,khi cô còn nhỏ đã học cách nhìn vẻ mặt người khác, anh không thích cô. Cô có thể tự mình nhìn ra được.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thôi cười, há mồm muốn nói cái gì,nhưng cái gì cũng không nói ra, qua lại vài lần, cuối cùng vẫn là trầm mặc, làm anh khó chịu, ngay cả cảm giác ngon miệng cũng không còn.
"Em muốn nói cái gì?" Anh không kiên nhẫn hỏi, ánh mắt sắc bén nhìn Hà Vu Yến làm lòng cô run lên, bởi vì giọng noí anh đột nhiên không kiên nhẫn mà cảm thấy ủy khuất, cô cũng không dám ra tiếng nói thêm gì, chỉ biết lắc đầu.
"Năm ấy em viết thư tình cho anh, anh không đọc, thì cũng không tính toán gì, bởi vì cho tới bây giờ anh không thích em,cũng không muốn cùng em dây dưa gì,cho nên em có thể hết hy vọng, đừng chờ mong gì ở anh nữa." Uông Hạo nghĩ rằng,đều phải nói, không bằng một lần đem nói rõ hết, đỡ phải đến lúc đó cô hiểu lầm, lợi dụng quan hệ hai nhà đối với anh dây dưa.
"Em biết." Hà Vu Yến âm thanh rất nhẹ, tinh tế nho nhỏ, bốn năm trước phong thư tình đó, cô rất cẩn thận cất giữ, không có cho người khác xem qua, cũng không nghĩ tới lại dây dưa với anh,ngay cả thích cũng đều vụng trộm đặt ở trong lòng, cô cảm thấy như vậy là đủ rồi.
Uông Hạo chán ghét nhất phụ nữ khóc sướt mướt, trước kia kết giao nhiều phụ nữ, một khi chia tay dùng nước mắt đến uy hiếp anh, khiến anh cảm thấy khó chịu, Uông Hạo cho rằng Hà Vu Yến cũng là phụ nữ đem nước mắt làm vũ khí, trong lòng bắt mãn càng đậm, "Nếu em muốn khóc đi nơi khác mà khóc, anh vừa thấy phụ nữ khóc liền cảm thấy khó chịu."
"Em không khóc." Hà Vu Yến hướng anh cố gượng cười, lại lui về phía sau một bước, cùng anh kéo ra khoảng cách xa một chút.
Uông Hạo thấy hành động di chuyển cẩn trọng như vậy, có chút tức giận lời nói của mình,anh không muốn đối với cô hung ác như vậy, bất quá anh bị nhiều phụ nữ làm phiền quá, hiện tại thầm nghĩ để tai thanh tĩnh một chút.
Uông Hạo không có nhìn cô nhiều, cũng không nói thêm nữa một chữ nào, cúi đầu cầm dao nĩa, từ từ ăn, anh đã nói đến mức này, đợi cô quay đầu chạy lấy người.
Hà Vu Yến biết bản thân không thông minh, nhưng cô không ngốc,hành động trước mắt của anh Uông đang nói cho cô,anh không chỉ không thích cô, có lẽ liếc mắt một cái cũng không muốn.
Bởi vì nhận thức này, cô cầm nước trái cây mình lẳng lặng đứng ở một góc đình hóng mát, thẳng đến anh ăn xong hết rồi, lại không nhìn cô cầm điện thoại gọi điện thoại, cô mới lộ ra một nụ cười khổ, lén lút rời đi đình hóng mát.
Thấy cô rời đi, Uông Hạo vừa vặn kết thúc điện thoại, nhìn nhìn đồng hồ,anh quyết định đi tìm em gái của anh đang chơi đùa đến điên cuồng kia.
Lúc anh đi ra khỏi đình hóng mát,di động trong túi tây trang vang lên,anh cúi đầu muốn cầm điện thoại ra,thì thấy trên cỏ cách bản thân không đến một bước xa, lóe lên một chút ánh sáng lộng lẫy đặc biệt.
Uông Hạo đang nói điện thoại khom người xuống, có thế thấy trên mặt cỏ có một chiếc khuyên tai, mà anh vừa nhìn đến ánh sáng chính là tia ánh sáng kim cương.
Vốn sợ phiền toái,anh muốn làm như không thấy rời đi, nhưng lại nghĩ đến khuyên tai giá trị xa xỉ,có thể là cô nữ sinh nhỏ nào nhảy nhót ở đây, khi khuyên tai rớt cũng không biết, có ý nghĩ này,anh nhặt khuyên tai lên, thuận tay đem khuyên tai bỏ vào áo khoác tây trang, chuẩn bị chờ một chút trước khi rời đi lấy ra, giao cho người Hà gia đi hỏi xem coi ai đã đánh mất khuyên tai.
Khi tiệc sinh nhật kết thúc, vốn Hà Vu Yến tính thay quần áo trở về phòng mình, chẳng những lưu lại qua đêm,trải qua hơn bốn giờ sáng, cô thừa dịp toàn bộ mọi người còn đang trong giấc mộng, một mình lén lút rời khỏi phòng, cầm cây đèn pin dự bị trước kia đi đến đình hóng mát, phía trước phía sau tìm một lần lại một lần, chỉ là không tìm được khuyên tai không cẩn thận mất trong buổi tiệc.
Cô tìm tới hừng đông, quỳ ở trước sân sau lật chuyển một lần, vẫn không tìm thấy.
Bởi vì rất chuyên chú, không phát hiện đã hừng đông, thẳng đến người hầu phát hiện cô một thân bùn đất rất là chật vật, cho rằng đã xảy ra chuyện gì mà kêu to, vài tiếng kêu sợ hãi đem mọi người còn ngủ say trực tiếp đánh thức.
"Cô nói cái gì?" Không kịp thay quần áo sạch sẽ Hà Vu Yến bị kêu tiến vào thư phòng lầu hai, dì Hà khó có thể tin được bởi vì lời nói cô mà kêu to.
"Con. . . . . . Con đem khuyên tai đánh mất một chiếc."
Hà Vu Yến đem khuyên tai còn sót lại đem ra, vốn là một đôi, hiện tại lại chỉ còn lại có một chiếc, cô không dám nhìn cha cùng dì Hà, chỉ là cúi đầu, nhỏ giọng đem lời nói mới nói lập lại lần nữa.
"Tại sao lại đánh mất?Ngày hôm qua không phải tôi đã đặc biệt dặn cô, bảo cô phải giữ kỉ rồi sao." Dì Hà tức giận đến xông lên trước người cô đánh vài cái, bởi vì xuống tay không chừng mực, hơn nữa cực kỳ mạnh, Hà Vu Yến bị đánh rất đau cũng không dám kêu ra tiếng.
"Thực xin lỗi. . . . . ."
"Cô tưởng một câu xin lỗi là đủ rồi sao?Cô có biết viên kim cương này quý lắm không hả? Tôi bình thường đều luyến tiếc mang, nay cô lại cố ý đem nó đánh mất!"
" Dì Hà,con không phải cố ý, con thật sự không phải cố ý,chờ con một chút sẽ đi tìm lại. . . . . ." Cô thật sự không phải cố tình làm mất,cô nhớ rõ khi ở trong đình hóng còn mà, cô luôn luôn đều rất cẩn thận,nhưng sau khi trở về phòng thay quần áo, muốn tháo khuyên tai xuống, lại phát hiện không thấy khuyên tai bên trái nữa.
Thấy Hà Vu Yến vì tìm khuyên tai, toàn thân bẩn lại chật vật, nhìn ra được không phải cố tình,cho dù trong lòng còn tức giận, lại luyến tiếc khuyên tai giá trị xa xỉ này, nhưng sợ chồng bất mãn mình đối với Hà Vu Yến chửi bậy,bà chỉ có thể nhịn.
"Thôi quên đi, nếu là đánh mất ở trong nhà mình, một chút tôi sẽ kêu người hầu tìm lại sau." Trong lòng bất mãn kìm xuống,dì Hà cũng có rất nhiều khuyên tai.
Ai biết dì Hà vừa nói xong, khi Hà Vu Yến hoàn toàn không có phòng bị, cha Hà lại lên tiếng, "Tối hôm qua ta muốn con bồi Lâm Vi Ân, vì sao không thấy bóng dáng con?"
Lâm Vi Ân bộ dạng tương đối đẹp trai, gia đình tài chính hùng hậu, cùng sự nghiệp cha Hà làm ăn qua lại nhiều năm,hắn thân là con trưởng, trong một lần tình cờ gặp gỡ nhìn thấy Hà Vu Yến, đối với xinh đẹp của cô khó có thể thờ ờ, vì tìm cô, Lâm Vi Ân không tiếc lợi dụng ưu thế làm ăn, để cha Hà ra mặt,để hắn có thể cùng Hà Vu Yến hẹn gặp.
Hà Vu Yến cúi đầu, do dự một chút, có chút ủy khuất nói: "Con không thích hắn." Cặp mắt Lâm Vi Ân nhìn cô khiến cô sợ hãi, tựa như nhìn đến con mồi muốn đem cô nuốt sống vậy.
" Ngay cả con không thích cũng phải thích, chờ sang năm con tốt nghiệp đại học, ta liền tính toán cho con kết hôn cùng hắn."
Hà Vu Yến nghe xong, một mặt không đồng ý thẳng lắc đầu, cô thật sự không thích cái tên Lâm Vi Ân kia, ánh mắt hắn nhìn cô làm cô sợ hãi, cô không muốn gả cho hắn, "Cha, con không muốn. . . . . ."
Lời của cô còn chưa nói xong, cha Hà không báo động trước vung một cái tát thật mạnh, bởi vì lực đạo quá lớn, làm cô bị đánh ngã ngồi trên mặt đất, không đến vài giây nửa bên mặt liền sưng đỏ, nhìn qua có chút dọa người.
Một cái tát này không chỉ làm Hà Vu Yến bị đánh choáng váng, ngay cả dì Hà cũng không nghĩ đến chồng mình vì sao lại đột nhiên động thủ, miệng mở lại đóng,bà kinh ngạc nhất thời không biết nên nói cái gì, "Chồng à. . . . . ."
"Tao nuôi mày lớn như vậy,muốn mày lấy chồng thì mày phải lấy chồng, mày còn dám mạnh miệng!"