Những thứ không thuộc về mình mãi mãi chẳng thể là của mình...
Tôi thuộc nằm lòng những câu nói kiểu này, nhưng chẳng hề có tác dụng.
Bởi vì tôi là một con người, hơn nữa lại là một người ích kỉ nên tôi không thể ngừng trách, ngừng giận một người làm tổn thương mình.
Đầu tháng tư, tôi ra ngoài gặp một người bạn thân tại quán coffee nhỏ nhắn nhưng ấm cúng và đơn giản. Đèn vàng dịu dàng tràn ngập cả không gian trắng muốt thơm phức. Trên tường, những bức tranh bằng gỗ tinh tế nằm ngay ngắn và thẳng lối.
"Em là kiểu người luôn không muốn buông tay với tất cả những gì mình có được. Tham vọng đó nhiều đến mức gấp đôi, gấp ba người khác, cho nên lúc mất đi cũng đau đến mức lệch lạc đi như vậy.
Nhưng lại chính vì điều đó, mà không bao giờ cố sức giữ. Luôn tự nói với bản thân không có gì là quan trọng với tôi cả. Sợ mất đi đến mức phải tự lừa mình những thứ " quan trọng nhất" vốn dĩ không hề có ý nghĩa gì.
Đó là cách mà em tự đánh mất những điều quý giá của mình...
Hãy thành thật, em cảm thấy thế nào khi mất đi những thứ " không quan trọng" đó?"
Nước mắt tôi lăn dài....
***
Sáu tháng sau đó, tôi ngừng trách móc anh.
"Trách móc ai đó thì người đau nhiều nhất vẫn là bản thân mình. Người ta đâu có biết, chỉ mỗi mình mệt mỏi nhiều nhất"
Tôi nhìn thấy nụ cười của anh. Một nụ cười tươi tắn, đúng nghĩa.
Rồi tôi nhìn lại những ngày mình đã sống. Những lúc nhấn mình chìm xuống, bỏ mặc tất cả. Cuộc sống ấy sao quá chừng mỏi mệt và nhàm chán.
Thấy thương hại chính bản thân mình...
Nhưng tôi không hối hận. Có những thứ nếu không tự mình trải nghiệm, không trải qua sẽ không thể nào nhận ra.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi thật sự nhận ra sự vô nghĩa của việc ngồi trách một người
Tôi lại cười, lại nói, không hề giả tạo.
Anh bắt chuyện với tôi như một người bạn
Im lặng.
Vì đơn giản, tôi vẫn chưa thể ngừng giận anh.
Tan vỡ sau một tình yêu cũng giống như vết sẹo sau một tai nạn. Nó hiển hiện ở đó, luôn nhắc nhớ về những gì đã qua, lý do tại sao nó xuất hiện và không bao giờ biến mất, nhưng còn nỗi đau...
...có lẽ đã là quá khứ và trôi xa lắm rồi... mà con người thì không có cách nào khắc lại cái nỗi đau đó một cách rõ rệt và chính xác như trước được...
Vì vậy mà ta vẫn luôn nhớ những nỗi đau không còn đau nữa...
Vì vậy ta nên tin rằng, thời gian, có sức mạnh thần kỳ trong việc xoa dịu mọi thứ...
***
Một năm sau, tình cờ gặp mặt nhau trong một tiệm photocopy nhỏ trước trường Đại học, lúc đang loay hoay chỉnh sửa bản in cho bài báo cáo.
Chúng tôi chào hỏi nhau bằng vài câu hỏi thăm ngắn gọn nhưng chân thành và giản đơn. Thật lòng, tôi thấy thật nhẹ nhõm khi mình lại có thể nở một nụ cười và chào tạm biệt anh một cách nhẹ nhàng.
An yên...
Vết thương, suy cho cùng rồi sẽ tự được chữa lành một khi tình yêu được gìn giữ trong lòng một cô gái ra đi. Không còn gì, kể cả những tổn thương...
Những ngày này, cuộc sống với tôi thật giản dị. Sáng thức giấc chạy bộ cật lực trong công viên. Trưa, có thể lười biếng nằm lăn ra đếm những hạt nắng con con trên mái, uống nước chanh mát lạnh, ăn khoai lang nướng ngọt bùi thơm phức. Chiều tối ủ mình trong chăn, uống cốc coffee đắng đắng ngọt ngọt, ru mình bằng những giai điệu ngọt đến nao long của Secret Garden, thấy mình thơm phức nhỏ nhắn như đứa trẻ.
Thực tại quả thật rất tốt.
Có thể nhắm mắt mà không rơi lệ. Giấc ngủ ngon lành không mộng mị.
Và như thế...
Chúng tôi không phải là những người bạn, người yêu càng không.
Vẫn chưa nói lời yêu... cho những nhớ thương, mong ngóng từng có...