Tiểu thuyết Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc full
chính mình.
"Tại sao khóc?" Đường Duyệt nhìn thấy Phương Tử Ninh đã bình tĩnh lại, hỏi.
"Không biết." Thật ra thì cô cũng không hiểu tại sao đột nhiên mình lại khóc.
Phương Tử Ninh ngồi vào chiếc ghế ở trước bàn làm việc, nghịch nghịch ống đựng bút trên bàn của Đường Duyệt, không muốn tìm hiểu nguyên nhân.
"Tử Ninh, đồng ý với anh, hãy dùng trái tim mà suy nghĩ cho kỹ." Đường Duyệt đặt tay trên vai Phương Tử Ninh, giọng nói kiên quyết.
Tối hôm qua, vẻ mặt đau khổ của Hạo Vũ còn khắc sâu trong đầu hắn cho đến bây giờ, hắn không đành lòng nhìn anh ta đau khổ như vậy. Hơn nữa nếu hắn không nhìn lầm, cô gái vừa khóc xong trước mắt này cũng có tình cảm với Hạo Vũ, chỉ là chính cô không phát hiện ra mà thôi,
Phương Tử Ninh bị động quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn vào mắt Đường Duyệt, hắn ít khi có vẻ mặt nghiêm túc làm cô không tự chủ được gật đầu một cái.
Chương 18
Đi ra khỏi cao ốc Trung Nhật, Phương Tử Ninh đi tới đỉnh núi. Cô muốn tìm một nơi thanh tĩnh, đem tất cả những chuyện đã qua suy nghĩ và phân tích cho rõ ràng.
Ngồi xuống ghế đá, cảm giác bên cạnh thiếu một người. . . . . Dường như cô đã quen với việc luôn có Lâm Hạo Vũ ở bên cạnh mình.
Lần đầu tiên nhìn thấy Hạo Vũ, cô đã bị hắn hôn. Khi đó cô không hiểu hôn có ý nghĩa gì, chỉ biết là, cô thích được hắn hôn; sau đó, hắn đưa đón cô đi học, đưa cô đến công viên ăn sáng, giúp cô nói dối, cùng cô đi Nhật ngắm hoa anh đào. . . . . .
Cô vẫn cho rằng tất cả những việc này là chuyện đương nhiên, và đương nhiên cô cũng coi những việc hắn làm cho cô là chuyện bình thường.
Nhưng kể từ khi Kiến Hi tuyên bố cô là bạn gái của hắn, cuộc sống của cô liền bắt đầu thay đổi, từ khi có Kiến Hi ở bên cạnh cô, Hạo Vũ không xuất hiện nữa.
Cô cảm thấy như mình bị mất đi thứ gì đó, bây giờ suy nghĩ lại, đó chính là thói quen hàng ngày luôn có Hạo Vũ ở bên cạnh. Cuộc sống không có hắn, cô có cảm giác không được ai chở che, chăm sóc; dù Kiến Hi cũng có quan tâm, nhưng không thể thay thế được sự chăm sóc của Hạo Vũ dành cho cô.
Khi cô sắp trải qua kỳ thi tuyển sinh, mong muốn của cô là được Hạo Vũ khích lệ và ủng hộ; khi thi tốt, cô hy vọng chia sẻ niềm vui của mình với Hạo Vũ; khi cảm thấy oan ức thì cô chỉ muốn được thổ lộ tâm sự và khóc trong vòng tay của Hạo Vũ. . . . . .
Bất luận xảy ra chuyện gì, cô cũng luôn hi vọng Hạo Vũ ở bên cạnh cô, chia sẻ những buồn vui hờn giận cùng cô, cô đã sớm có thói quen lệ thuộc vào Hạo Vũ.
Từ khi cô biết Hạo Vũ có khuynh hướng đồng tính luyến ái, cô đã rất tức giận, nhưng không biết tại sao phải tức giận như vậy, rồi trong lòng lại hạ quyết tâm phải giúp hắn trở về khuynh hướng bình thường.
Cô vẫn cho rằng chuyện mình làm là giúp bạn bè, nhưng bây giờ ngẫm lại, nếu như đổi một người khác, cô có giúp họ như vậy không?
Câu trả lời dĩ nhiên là không.
"Cậu thì thế nào? Đau lòng? Tại sao phải đau lòng?"
Những câu hỏi của Sở Lâm ở nhà hàng ngày đó lại vang vọng bên tai.
Vào thời điểm đó, cô không muốn nghĩ là tại sao, bởi vì cô sợ biết câu trả lời.
Tại sao phải đau lòng? Là bởi vì cô quan tâm đến hắn, không muốn nhìn thấy hắn đau lòng rơi lệ! Cho dù đó là vì cô, cô cũng không muốn.
Tại sao đột nhiên muốn khóc? Bởi vì cô thích hắn, cô vẫn luôn thích hắn, chỉ có điều một cô gái ngốc nghếch như cô, bây giờ mới phát hiện ra người mình thích là Hạo Vũ.
Bởi vì cô lệ thuộc vào hắn, tin tưởng hắn, bản thân luôn thích hắn; khi vui vẻ cô muốn cùng hắn chia sẻ, khi oan ức cô mong muốn bày tỏ với hắn, tất cả chỉ vì cô thích hắn!
Làm sao bây giờ? Cô thích một người đàn ông lớn hơn mình mười tuổi, thích một người đàn ông mà cô chưa từng nghĩ đó là người trong mộng của mình, thích một người đàn ông hoàn mỹ, thích một người đàn ông có khuynh hướng đồng tính luyến ái. . . . . .
Nghĩ tới đây, nước mắt của cô lại trào ra.
Trời! Cô nên làm gì? Tại sao đến bây giờ cô mới phát hiện ra tâm ý của mình? tại sao cô lại có thể thích người đàn ông có khuynh hướng đồng tính luyến ái?
Cô có nên cho hắn biết hay không, cô thích hắn, hi vọng cuộc sống về sau mỗi ngày đều có hắn; hi vọng mỗi sáng mở mắt ra sẽ thấy khuôn mặt của hắn, trước khi ngủ người nhìn thấy vẫn là hắn. . . . . . Cô có nên nói cho hắn biết hay không?
Có ai nói cho cô biết, nên nói hay không nên nói?
Phương Tử Ninh co hai chân lại, hai cánh tay ôm lấy cẳng chân, vùi mặt vào hai đầu gối, bất lực mà khóc to.
Chưa từng có khoảnh khắc nào làm cô cảm thấy cô đơn và bất lực như vậy.
Không biết từ lúc nào, có một bác trai vỗ vai cô nói rằng cô nên xuống núi về nhà rồi, nếu về tối quá gia đình sẽ lo lắng.
Phương Tử Ninh ngẩng đầu, nhìn sắc trời đã tối, cám ơn bác đó xong, cô đi xuống núi.
Đi bộ trên đường phố, nhìn vào những tấm kính trong suốt như gương ở các tủ trưng bày hàng hóa bên đường, Phương Tử Ninh nhìn thấy hai mắt của mình sưng lên giống như quả đào. Cô không muốn về nhà đối mặt với bốn bức tường, bởi vì Phương Lâm đã đi nghĩa vụ quân sự rồi, cha mẹ lại trở về quê, trong nhà không có ai.
Cô cứ đi như vậy, đến khi đi ngang một quán bar đang phát ra những tiếng nhạc ồn ào, náo động cả một vùng.
Ngẩng đầu nhìn tên gọi - "Bar Vong Tình", tên rất hay! Phương Tử Ninh theo đoàn người đi vào trong.
Thiết kế nội thất bên trong rất có phong cách, một người đàn ông có mái tóc dài nhuộm đỏ đang ở trên sân khấu, vừa đệm ghi-ta vừa hát, phía dưới có người đang khiêu vũ, có người uống rượu, có người chơi đoán số, cả quán bar tràn ngập hơi thở phóng túng.
"Làm ơn cho tôi một ly Whisky thượng hạng." Phương Tử Ninh ngồi lên chiếc ghế cao của quầy bar, nhìn người pha chế rượu, nói.
Lại một người đang đau khổ vì tình muốn mượn rượu giải sầu để quên đi tất cả đây! Người pha rượu cười cười đưa cho Phương Tử Ninh một ly Whisky, cho vào ly rượu thêm một ít đá, để tránh làm cô nhanh chóng bị say.
Phương Tử Ninh bưng ly rượu lên, uống vào một hơi, dòng chất lỏng đi vào cổ họng làm cô nghẹt thở ho khan dữ dội. Rượu này khó uống hơn nhiều so với rượu sake Nhật Bản.
Nhớ tới rượu sake Nhật Bản, cô liền nhớ tới Lâm Hạo Vũ; nhớ lại Lâm Hạo Vũ, cô liền nhớ tới tour du lịch đi Nhật Bản ngắm hoa Anh Đào của hai người. . . . . . Tại sao đến bây giờ cô mới phát hiện được, những ngày du lịch ấy của họ hạnh phúc như vậy?
Thật đáng ghét! Tại sao phải nhớ tới hắn! Phương Tử Ninh ra sức lắc đầu, cố gắng xua đi hình ảnh Lâm Hạo Vũ đang hiện diện trong tâm trí cô, mà lúc này, những ly rượu vừa uống xuống bụng đã phát huy tác dụng, một cỗ nóng rực như lửa bắt đầu thiêu đốt trong lòng cô.
"Cô bé, rượu không phải uống như vậy." Người pha rượu nhìn Phương Tử Ninh mặt đỏ như bị lửa đốt nói. Làm gì có người nào uống rượu như cô vậy, không say mới là lạ.
"Uống rượu không phải bưng lên là uống sao? Chẳng lẽ còn có môn học nghiên cứu về cách uống rượu?" Phương Tử Ninh cười hỏi, đồng thời đem chiếc ly không đẩy tới, ý bảo lấy thêm một ly. Cô cảm thấy có chút lâng lâng rồi.
Người pha rượu đưa cho Phương Tử Ninh ly rượu đã rót đầy rồi nói: "Từ từ uống." Sau đó quay đi tiếp những khách khác. Lần này, Phương Tử Ninh từ từ uống, nhấm nháp từng ngụm từng ngụm rượu đắng cay. Đầu lưỡi của cô bắt đầu tê dại, ý th