Đúng vậy! Anh muốn cô! Ý nghĩ này đột nhiên xâm nhập sâu vào dục vọng của anh, vì khiến cô ở trong lòng anh thở dốc, rên rỉ, anh cam nguyện mạo hiểm bị đông chết, cũng muốn hóa giải võ trang toàn thân của cô, đem cô biến thành một trong những người phụ nữ của anh.
Lãnh Quan đương nhiên không biết hắn giờ phút này suy nghĩ cái gì, cô chỉ đang suy nghĩ về lời hắn nói, nếu Đạt Đạt nói hắn sẽ có ba kiếp nạn, như vậy quả thực còn một lần.
Nhưng, cô rất hoài nghi kẻ địch thật sự sẽ phát động một lần công kích liền dừng tay. Cô có trực giác, hai lần trước bất quá cũng chỉ là nóng người, tuồng hay còn phía sau, nhưng vì sao Đạt Đạt chỉ cần cô cứu Kha Bá Ấp ba lần là được rồi?
Vì sao là ba lần?
“Ta nghĩ, bất luận anh có bao nhiêu kiếp nạn, tôi cũng chỉ giúp anh một lần nữa liền quay về, cho nên vì tốt cho anh, anh hãy để tâm đem tìm ra đối thủ của mình, đừng ra vẻ không liên quan đến mình nữa.” Cô thật lòng muốn thức tỉnh chút ý chí muốn sống của hắn.
“Hắc! Cô đang lo lắng cho tôi sao?” Anh hưng phấn nói.
“Ta đang lo lắng cho phí dụng của mình.” Cô trừng hắn một cái, lập tức quay về.
“Chậc, người phụ nữ máu lạnh!” Anh nở nụ cười. Không sao, phụ nữ máu anh anh sẽ có cách khiến cô mềm hoá, nếu không phong hiệu lão luyện tình trường của anh không phải là hư danh sao? Song, trước khi thu phục được cô tốt nhất nên mua vài bộ áo lông để giữ ấm trước.
Lãnh Quan không để ý đến hắn, nếu hắn đối với nguy cơ của mình không sốt ruột, cô cần gì phải quan tâm.
Một giờ sau, bọn họ đi vào tập đoàn Trường Ấp, đi thang máy lên lầu. Hôm nay Kha Bá Ấp đến công ty, chủ yếu là bởi vì được cho hay người phụ trách Mỹ Vị ở Đài Loan Jerry Vương muốn tới thăm anh, bởi vậy mới sáng sớm anh đã hưng trí bừng bừng đi vào công ty, chuẩn bị nhìn xem đối phương muốn nói chuyện gì với anh.
Đúng 11 giờ Jerry Vương xuất hiện, người đàn ông chừng năm mươi tuổi, tóc cũng đã muối tiêu, nhưng ông ta phong thái dạt dào, cơ trí mê người, là người kinh doanh tiêu biểu.
Kha Bá Ấp cùng Khang Chính Thời đi gặp ông ta, ba người ở trong văn phòng Kha Bá Ấp nói một ít đề tài có liên quan đến ẩm thực, trên cơ bản tán gẫu còn rất vui vẻ, không khí thân thiện hài hòa, không có mùi thuốc súng giao chiến giữa những người cùng nghề.
Lãnh Quan cách một lớp cửa thủy tinh đặc biệt cẩn thận nghiên cứu hai người bị cô liệt vào hàng tình nghi. Jerry Vương có vẻ thẳng thắn cùng tiến bộ đặc biệt của người Mỹ, giơ tay nhấc chân đều hiện ra tính cách phóng khoáng, người như vậy sẽ là kẻ muốn giết chết Kha Bá Ấp sao?
Lãnh Quan trong lòng thầm phủ định sự liên quan của ông ta với việc này, cô cảm ứng được khí của Jerry Vương không tà ác, cho nên tự động loại bỏ ông ta.
Về phần Khang Chính Thời, cô không thể nói rõ cảm giác hắn cho cô, hắn có bề ngoài nhạy bén như ưng, thế giới nội tâm lại mơ hồ không rõ, giống như cách lớp thuỷ tinh mờ, cô không thể tiến thêm một bước thăm dò khí của hắn.
Có vấn đề! Lãnh Quan đi lên, muốn nghiên cứu hắn rõ ràng, bỗng nhiên, Khang Chính Thời vốn đang chuyên tâm nghe Kha Bá Ấp cùng Jerry Vương nói chuyện lại chậm rãi ngẩng đầu, tà khí lan tràn trong mắt hắn, khóe môi nhếch lên âm hiểm cười, tầm mắt chuẩn xác xuyên thấu lớp thủy tinh, trừng ngay vị trí của cô.
Cô ngây ngẩn cả người, còn chưa tỉnh ngộ, trong phút chốc ngọn lửa lặng lẽ từ sau lưng cô đánh úp lại, xanh đỏ đan xen, giống như một con rồng cuốn lấy cả người cô.
Đây là... Cô giật mình thì đã chậm một bước, ngọn lửa mạnh mẽ công kích cô, cô trong lúc kinh sợ vẫn tinh tường cảm nhận được một năng lượng âm tà, sức mạnh kia cùng linh lực của cô chẳng phân biệt được cao thấp, hơn nữa thế tới rào rạt.
Rất nhanh, toàn thân cô phát ra hàn băng dập lửa, nhanh chóng lăn một vòng trên thảm, đụng ngã ghế trong phòng, gây ra tiếng loảng xoảng lớn, quấy nhiễu ba người đàn ông bên ngoài.
Kha Bá Ấp là người đầu tiên vọt vào, anh biết Lãnh Quan ở phòng thủy tinh cách vách bảo vệ anh, nhưng tiếng này là sao?
Vừa mở cửa, anh lập tức bị cảnh tượng quỷ dị trước mắt làm sợ đến ngây dại. Vài ngọn lửa từ những phương hướng khác nhau đồng loạt bay về phía Lãnh Quan, tình cảnh này giống như bị ma trơi đuổi trong ác mộng không thể thoát ra.
“Lãnh Quan!” Anh kinh sợ kêu to.
“Đừng tới đây!” Lãnh Quan tập trung tinh thần nhìn chăm chú vào ngọn lửa tùy thời mà động, muốn hắn đừng tiến vào. Cô biết có người khống chế lửa này, nhưng người này trốn ở nơi nào?
Jerry Vương đi theo phía sau Kha Bá Ấp thấy một màn như vậy, sợ tới mức hét lớn một tiếng, “My god! Chuyện gì thế này?“
Khang Chính Thời thấy tình cảnh này thì sắc mặt đại biến, khuôn mặt trầm tĩnh trong nháy mắt trở nên trắng bệch, ánh mắt vừa rồi hung ác nham hiểm trừng Lãnh Quan đã bị kinh hãi thay thế.
“Lãnh Quan... Gọi người tới cứu hỏa! Mau!“Kha Bá Ấp xoay người la hét, lập tức lao ra khỏi văn phòng, cầm lấy bình chữa cháy bên cạnh, lại xông vào phòng nhỏ trong văn phòng.
Lãnh Quan thấy ngọn lửa này quấn lấy không ngừng, liền đóng cửa lại, ngăn ba người Kha Bá Ấp ở ngoài cửa, tiếp đó dìng toàn lực làm cho cả phòng nhỏ tràn ngập hơi nước lạnh như băng, mà cả người cô cũng phủ một tầng sương bạc. Ngọn lửa này trong lúc cô mạnh mẽ định dập tắt liền biến mất, tới tùy tiện, đi đột ngột.
“Lãnh Quan! Mở cửa! Lãnh Quan!” Kha Bá Ấp vô cùng lo lắng đập cửa, trong lòng anh có trăm ngàn câu hỏi, vì sao ngọn lửa vốn phải thiêu anh giờ lại dời mục tiêu? Rốt cuộc là ai muốn giết anh... cùng cô?
Một lát sau, Lãnh Quan mở cửa đi ra, ba người bên ngoài không hẹn mà cùng bởi vì khí lạnh trong phòng tràn ra làm lạnh run cầm cập.
“Cô không sao chứ?” Kha Bá Ấp kinh hồn táng đảm giữ chặt tay cô.
“Không có việc gì.” Cô không nhìn anh, ánh mắt nhìn chằm chằm sắc mặt xanh trắng giao tạp của Khang Chính Thời, hắn cùng vừa rồi quả thực giống như hai người!
“Tôi... tôi đi tìm nhân viên bảo vệ đến kiểm tra xem.” Khang Chính xoay mặt, đi ra ngoài.
“Đợi chút, tiện thể anh đưa Vương tiên sinh đi luôn, nơi này rất nguy hiểm.” Kha Bá Ấp gọi anh ta lại.
Jerry Vương kinh hồn chưa kịp định thần theo Khang Chính Thời rời đi, miệng còn thì thào một đống lời cầu nguyện trong thánh kinh.
Kha Bá Ấp đợi bọn họ đi xa, mới nắm lấy Lãnh Quan hỏi: “Đây là chuyện gì? Vì sao cô cũng gặp chuyện này?”
“Còn phải hỏi sao? Tôi trở ngại kế hoạch giết anh của người nào đó.” Trong đôi mắt trầm tĩnh của cô không chút bối rối.
“Cho nên cô cũng thành mục tiêu bị đuổi giết?” Anh khó có thể tin trừng lớn mắt. “Là ai hận tôi đến độ này, ngay cả người chung quanh tôi cũng không buông tha? Sẽ là ai?”
“Còn chưa rõ, nhưng tôi đã có manh mối.” Tám chín phần mười, cô có thể khẳng định có liên quan với Khang Chính Thời.
“Cô có biết là ai không?” Anh tra hỏi.
“Không phải anh không thèm để ý sao? Như thế nào, giờ mới bắt đầu khẩn trương?” Cô cười lạnh trêu chọc anh.
“Lúc trước là chuyện của tôi, nhưng hiện tại lại cuốn cô vào, tôi không thể thờ ơ không quan tâm.” Kha Bá Ấp nghiêm túc nói, trên khuôn mặt anh tuấn bất phàm có vẻ mặt hiếm thấy.
Lãnh Quan nhìn hắn, có chút kinh ngạc hắn lại lo lắng cho cô như thế, phần quan tâm quá mức này cô thật sự tiêu không nổi. Nhưng... bộ dạng nghiêm túc đứng đắn kia của Kha Bá Ấp vì sao lại làm tâm tư cô khẽ nhúc nhích?