Duck hunt
Truyenhay.xemmienphi.net
₪ Game hay cho điện thoại
»
Lượt Xem : (1 / )

Truyện teen - Như là những hạt mưa lạc lối

hữa trị hiệu quả nhất. Giống như việc em tìm đến một người xa lạ tâm sự, không cần để tâm đến bất cứ điều gì vì người ta chẳng biết em là ai, đến từ đâu, cuộc sống thế nào...Rock hỗn loạn nhưng là nơi trú ẩn an toàn nhất.

Với anh, em có phải là người lạ?

Im lặng.

Tôi lặng ngắm khuôn mặt góc cạnh thường trực nét suy tư của người con trai đứng cạnh mình. Đôi mắt phẳng lặng, miên man chất buồn, dường như không gì có thể tác động đến. Cho dù có kiên nhẫn bao nhiêu, tôi cũng chẳng thể đọc được tâm tư chất chồng nhưng lại được che giấu kỹ lưỡng đến hoàn hảo.

Vị trí của tôi trong đáy mắt đó là gì, không thể biết được. Nỗi bất an dâng lên như sóng tràn bờ...

nỗi bất an dâng lên như sóng tràn bờ

4. Càng muốn thấu hiểu lại càng không thể hiểu thấu...

Sài Gòn bắt đầu những ngày mưa ảo não và dài thườn thượt...

Nhưng tôi vẫn yêu những ngày sũng nước đó dù nó luôn kéo tâm trạng tôi trượt dài trong những nỗi buồn mang mác không tên. Từng giọt trong veo rơi rơi theo một nhịp điệu đều đặn làm lòng lùng chùng dịu dàng. Ngày lúc nào cũng dài lê thê. Đủ cho tôi nằm suy nghĩ về mọi thứ.

To tát cỡ ước mơ của bản thân, năm 30 tuổi đã có thể lấy một ông chồng và hai đứa con chưa.Nhưng cũng có lúc nhỏ nhặt kiểu hôm nay nên nấu cơm hay ra ngoài ăn tối.

Tôi đã luôn đi qua những ngày mưa như thế, yêu mưa như thế...

Mưa...

Luôn có sức mạnh thần kỳ trong việc xoa dịu những suy tư, bất ổn chất chồng, khiến tất cả trở nên dễ chịu một cách lạ lùng...

Tôi vẫn nhớ một chiều mây xám trĩu nặng bầu trời, anh chia tay bạn gái. Khuôn mặt vẫn không có lấy một nét buồn, sắc lạnh như tượng.

Chia tay rồi sẽ tốt cho cô ấy...

Thế nào là tốt?

Cho cô ấy cơ hội tìm một người đàn ông yêu hết lòng. Phụ nữ dù mạnh mẽ đến đâu vẫn luôn cần một bờ vai tựa vào.

Anh không phải sao?

Không.

Vậy tại sao lại tự cắt tay mình sâu đến vậy, sao lại hủy hoại bản thân mình?

Để thấy đau... thấy mình biết đau...

Chúng tôi cứ thế ngồi rất lâu trên bậc cầu thang cũ kỹ dài ngoằn dẫn đến căn hộ nhỏ của anh trong khu chung cư.

Bóng tối.

Và im lặng...

Tôi lấy trong túi chiếc khăn tay nhỏ cột chặt vết thương trên những ngón tay dài xanh xao. Có lúc càng gần bao nhiêu lại càng thấy cô đơn. Càng muốn thấu hiểu lại càng không thể hiểu thấu...

Anh rút một điếu thuốc nhẹ nhàng đặt trên môi, những vòng khói run rẩy trong không trung, giữa gió lạnh và hơi đất ẩm ướt.

Sao anh lại hút thuốc?

Cần lý do sao?

Mọi thứ trên đời này đều có lý do, như ăn vì đói, uống nước vì khát, không phải sao?

Chỉ là... trước giờ chưa từng có ai hỏi...

Bất giác, anh tựa đầu vào vai tôi. Tôi khẽ xoay người, vuốt nhẹ mái tóc ướt mưa của ngừoi đàn ông ngồi cạnh mình.

Anh muốn tìm ấp áp sưởi ấm lòng mình, nó lạnh lẽo lắm... căn hộ một người... cuộc sống... bản thân... tâm hồn... những đêm dài... tất cả đều lạnh lẽo...

Giây phút đó, tôi thấy tim mình thắt lại, chặt đến nỗi tưởng chừng nghẹt thở. Từng giọt, từng giọt nơi khóe mắt cứ rơi, rơi mãi không ngừng, mặn chát và đắng ngắt...

lòng mình thắt lại

5. Tình yêu, có lẽ chân thành thôi chưa đủ...

Đã 6 tháng tôi không gặp anh. Nói chính xác hơn, tôi lẩn tránh anh, chối bỏ sự thật mà mình chứng kiến và chôn lấp tình yêu, hy vọng và tất cả ảo tưởng mình từng xây dựng. Tôi đã tự huyễn hoặc với chính mình suốt quãng thời gian qua, rồi sẽ có một ngày anh nhận ra những tình cảm tôi dành cho anh.

Nhưng rồi tất cả vỡ tan, như sóng tràn bờ, không vết tích lưu lại. Tất cả hiển hiện rõ ràng như một vết khắc vào buổi chiều hôm đó.

Khi tôi đến căn hộ của anh và vô tình lật giở một quyển sách cũ. Tấm hình rơi tuột xuống nền gạch lạnh. Là anh, cùng với một chàng trai nữa, khuôn mặt rạng rỡ, nụ cười trong veo, ánh nhìn hiền lành. Chỉ duy nhất dòng chữ nghiêng nghiêng phía sau "My love... forever".

Trái tim tôi đông cứng. Mọi thứ bỗng chốc rơi vỡ loảng xoảng...

Anh cầm cốc nước từ sau bếp bước lên. Đôi mắt đầy thảng thốt và bối rối. Giây phút ấy tưởng dài mà hóa ra chỉ trong một tích tắc. Không còn gì cả. Tôi gào lên như một con ngốc.

Tất cả chỉ là dối trá đúng không? Rời bỏ công việc, gia đình, co mình lại, lấy bạn gái ra làm lá chắn. Sống thật thà. Anh dựng nên mọi thứ và rồi tưởng rằng mình có thể yên ổn ở đó cả đời sao. Tất cả những gì tốt đẹp tôi từng dành cho anh...

Tôi đã không thể thốt lên một lời nào. Đôi vai anh run rẩy, ánh nhìn gìm chặt xuống sàn nhà. Ngay cả đối diện với tôi, anh cũng không gom đủ can đảm. Trái tim tôi đã thắt lại, đau đớn đến vô cùng. Tôi chạy như bay, sượt qua anh, bàn chân đạp phải một mảnh vỡ nhỏ từ cốc nước trôi tuột khỏi tay anh, một giọt nước đậu trên khóe mắt, rồi trượt dài....

Sau đó, tôi đã ở lì trên căn gác gỗ suốt một tháng trời. Mọi năng lượng bên trong dường như biến mất sạch sẽ. Không còn gì cả. Đau quá.

Có lẽ tôi nên ngừng yêu anh và để cho trái tim mình được nghỉ ngơi. Những hạt nắng con con đậu trên mái rồi nhẹ nhàng di chuyển như đang tham gia vào trò chơi trốn tìm. Tôi cứ thế nhìn trừng trừng lên trần nhà, nước mắt rơi mãi.

Niềm tin. Sự chân thành. Con người. Tình yêu. Tuổi trẻ. Cuộc sống. Đến cuối cùng, thì điều gì là quan trọng nhất? Khi chúng ta cứ mãi bận rộn với những niềm riêng, đi trên đường, gặp nhau, nở một nụ cười và rồi cất những bất ổn vào tận sâu thằm. Không một phút nghỉ ngơi. Không một phút để tâm trí dừng lại. Cất giấu. Gặm nhấm. Và tự mình khoét vết thương sâu thêm. Nỗi cô đơn và những giọt nước mắt. Có lẽ chỉ có chúng mới thấu suốt được cho những tâm hồn thành phố vốn dĩ rất mỏng mảnh...

Rồi mưa cũng ngớt dần.

Một mùa mưa đã đi qua.

một mùa mưa đã đi qua

Sau cơn mưa, trời lại sáng. Tôi bắt tay vào dọn dẹp bộn bề nặng trĩu trong lòng. Tập yêu bản thân mình, tập thể dục vào buổi sáng, ăn uống đầy đủ, đúng giờ, có một công việc đủ để thời gian bớt dài...

Tình yêu, có lẽ chân thành thôi chưa đủ. Vẫn luôn cần mạnh mẽ, để con người ta bước tiếp sau đó với một trái tim đủ đầy lạc quan.

6.

Mỗi một cuộc tình đi qua, cho dù tiêu tốn bao nhiêu nước mắt, vẫn luôn để lại trong tim ít nhiều ấm áp....

Violet cách nhà tôi không xa. Đó là một tiệm hoa nhỏ với không gian luôn rộng mở, trang trí đơn giản những hình vẽ mấy chiếc lá xanh mướt chênh chao trên bốn bức tường trắng tinh. Khách đến đây, phần lớn là quen biết. Những bác trung niên, đóng thùng lịch sự, tóc muối tiêu, đến mua hoa kỷ niệm ngày cưới, hạnh phúc phảng phất sau nếp chân chim hiền lành nơi khóe mắt. Những chàng trai trẻ háo hức với những bông hồng đỏ thắm dành tặng người yêu.

Thật yên bình khi có thể làm việc ở đây. Một không gian khác và cuộc sống khác. Chân thật và gần gũi. Dù cuộc sống có nhọc nhằn đến đâu, khi đến Violet, tôi luôn tìm được cho mình những niềm vui dung dị, khiến trái tim an lành nhiều phần.

Một ngày bầu trời xanh thăm thẳm, anh đến tìm tôi.

Chúng tôi mua hai cốc coffee, ngồi trên một quảng trường lộng gió đầy những người trẻ qua lại nói cười. Nắng thật ấm và gió mát lành.

"Anh đã làm gì những ngày qua?"

"Anh bỏ việc, nằm nhà và suy nghĩ về những gì em nói."

Anh đã nói với tôi rất nhiều, về mọi thứ, thừa nhận mình là một kẻ hèn nhát. Chính vì sự hèn nhát đó mà người mình yêu nhất chết. Sự ra đi đó dà
<<12
Từ khóa Google : ,,
₪ Xem thêm truyện hay
Truyện teen - Ngày kia mình hãy chia tay, được không anh ?
Truyện teen - Bẫy anh à? Bé còn non tay lắm!
Truyện teen - Nói dối anh thêm lần nữa đi
Truyện teen - Sợi dây định mệnh
Truyện teen - Yêu một người không hoàn hảo
₪ Tải game miễn phí
Về Trang Chủ Tiểu thuyết ngôn tình Tiểu thuyết tình yêu Truyện teen đang yêu Truyện teen lãng mạn Truyện tình cảm mới
680/2461
Tải game android iphone ipad, Truyện tiểu thuyết teen
@ 2015 - Chuyenmoi.wap.sh
Nội dung được sưu tầm từ internet