Polaroid
Truyenhay.xemmienphi.net
₪ Game hay cho điện thoại
»
Lượt Xem : (1 / )

Truyện ma - Oan hồn rửa hận

em!

-Em không phải là Anh Đào mà anh!

-Anh có loạn trí không khi thấy Anh Đào vừa rồi?

-Chắc anh còn tưởng nhớ Anh Đào nên ảo giác ra Anh Đào thế à?

-Chắc là ảo giác ám ảnh anh đấy thôi.

-Như vậy anh đã giả dối với em trong tình yêu chân thật của em.

-Không phải vậy đâu em!

Yến Nhi uần oằn bỏ ra về, Thanh Tùng phải chạy theo năn nỉ ỉ ôi đưa lên xe đưa về nhà. Trong lúc lái xe Thanh Tùng lại thấy Anh Đào kề cận chớ không phải Yến Nhi và lái xe về nhà Anh Đào, mở cửa xe dìu Yến Nhi xuống lề đường trước cửa nhà.

-Chúc em ngủ ngon!

-Chào anh!

Thanh Tùng nhấn ga chạy thẳng sau khi hôn nhẹ trên má và lên xe, trong lúc Yến Nhi tưởng nhà của mình, mở cổng vào trước cửa nhà nhận chuông. Chờ một hồi, mới thấy đèn trước nhà bật sáng, ông Thông mở cửa ra hỏi:

-Đêm hôm, ai kêu cửa vậy?

Yến Nhi biết mình đã sai trật rồi, nên làm thinh thụp xuống trốn sau bụi kiểng không cho ông Thông thấy.

-Ai phá phách nhận chuông vậy cà?

Ông cằn nhằn dòm ra sân lần nữa và đóng cửa lại tắt đèn tối om như cũ, Yến Nhi thở phào nhẹ nhõm trở ra cổng mở ra và lần bước theo lề đường tối om om đi về nhà vất vả lắm, trong màn sương lạnh đầu óc suy nghĩ về hành vi của Thanh Tùng với bao nhiêu nghi vấn lạ lùng, nhứt là lại đưa về nhà Anh Đào quá khó hiểu. Không lẽ Thanh Tùng khùng điên hay sao hay bị quỷ ám mới ra nông nỗi. Phải hỏi lại cho ra lẽ mới được.

Hôm sau, vào học tới giờ thực tập, Thanh Tùng đã hứa hôm qua là sẽ đến hướng dẫn, nhưng vẫn không thấy đến, Yến Nhi cố gắng thực tập một mình đồng hành cùng các bạn, lạ lùng là khi thực tập cùng các bạn cách thức đặt máy tâm diện đồ cho bịnh nhân, Yến Nhi thấy bịnh nhân là Anh Đào đang nằm trên giường bịnh, thò lõ mắt nhìn kỹ thấy nơi ngực máu đỏ còn ròng ròng chảy ra, hốt hoảng Yến Nhi la toáng lên và xỉu ngay tại chỗ, các bạn Diệu Tần và Thúy Hằng ở bên cạnh vội chạy tới đỡ lên, khiêng về phòng cứu cấp điều trị, thông báo Thanh Tùng chạy tới lo chăm sóc . Đến khi tĩnh lại, thấy Thanh Tùng, Yến Nhi rướm lệ trong lúc Thanh Tùng nắm tay âu yếm lo lắng:

-Em thấy khỏe chưa?

-Cám ơn anh còn thương nghĩ đến, tại sao hồi hôm qua lại đưa em về nhà Anh Đào?

-Anh đã đưa em về tới nhà mới chạy xe đi.

-Anh có biết nỗi khổ tâm của em khi bác Thông ra mở cửa bật đèn lên em mới biết anh đã nhầm lẫn, núp vào bụi kiểng, chờ đóng cửa lại sau khi mắng nhiếc bâng quơ kẻ nhận chuông, em vất vả về nhà trong bầu sương lạnh của trời khuya.

-Anh cũng không hiểu tại sao lại điên khùng như thế đó. Khi dự định hôn bàn tay em, thời anh bị ám ảnh là bàn tay Anh Đào, nên mới vụng về bị em tức giận bỏ ra về, khiến anh phải chạy theo lo đưa em về nhà. Nhưng lại kỳ quái sao anh thấy Anh Đào đang ngồi băng trước với anh, khiến anh phải lái xe về nhà Anh Đào, thả em xuống rồi là anh chạy về nhà anh. Như thế hai trường hợp vừa qua, chứng tỏ ảo giác của anh kỳ quặc lắm. Còn hôm nay sao em lại ngất xỉu nữa?

-Em không thấy anh đến hướng dẫn thực tập như đã hứa hôm qua, em phải thực tập cùng các bạn .

-Anh bận việc tiếp giúp bạn bè kéo dài thời gian nên không đến hướng dẫn em được, hơn nữa đặt máy tâm diện đồ anh đã nói rõ với em hôm qua rồi, nên đinh ninh em thực tập dễ dàng.

-Anh có biết đâu, lần thứ nhì em bị ảo giác thấy bịnh nhơn là Anh Đào nữa mới kỳ lạ, khiến hoảng sợ ngất xỉu.

-Như thế tim em yếu lắm, mỗi lần hoảng sợ là ngất xỉu nguy hại lắm, cố gắng bình tĩnh lại tránh đi những đột xuất trụy tim, thấy ảo giác cứ cho là ảo giác thì lo gì bị hoảng sợ.

-Cám ơn anh đã giải thích tường tận, nhưng cũng bị ảo giác chứng minh anh còn nhớ tưởng Anh Đào hơn em.

-Em nên tha thứ cho anh về mối tình đầu đối với Anh Đào không thể một sớm một chiều phai nhòa được, anh đau khổ với cái chết của Anh Đào, mà nhờ em vá víu lại được phần nào tình cảm anh đang xoay chiều về phía em.

-Em nghĩ là anh sẽ chung thủy với em đã thay thế Anh Đào trong tư tưởng anh, nếu sau nầy anh lé phé đến ai khác là anh sẽ gây đỗ vỡ cuộc tình thâm sâu nầy.

-Anh không dại gì bỏ mồi bắt bóng, em tin anh đi!

Chỉ mấy ngày sau, xuất viện cha mẹ Yến Nhi rước Yến Nhi về nhà an dưỡng cho mạnh khỏe sẽ tiếp tục học trở lại như kỳ trước. Nhưng kỳ nầy, nơi phòng ngủ của Yến Nhi có cửa sổ thông ra một cái miễu Thổ Thần của chủ đất. Mỗi buổi chạng vạng, bà chủ đất đến đốt nhang và đèn trứng vịt nhỏ trong miễu lờ mờ với bức hồng điều trên vách có chữ viết đại hán tự “THỔ THẦN” hai bên có hai câu liễn, phía dưới chỉ vỏn vẹn cái lư hương, cái dĩa chứa hai cái chun gạo muối phía trước, đĩa trái cây bên mặt, độc bình hoa bên trái tươm tất. Hằng ngày bà chủ đất thần kỉnh mộ khan sớm tối cầu nguyện an bình cho cuộc đất mà bà cho mướn cất nhà ở cả xóm nho nhỏ có mấy chục cái nhà, rầm nguơn có nhiều người tiếp tay cúng oải thịnh soạn. Yến Nhi rất vui thích khi có đông người đến cúng lạy vào dịp rầm nguơn, ngay cả Má nàng cũng mang lễ vật ra cúng kiếng nữa. Nhiều người tin tưởng Thổ thần linh thiêng hộ độ trong xóm nhỏ nầy ít bị xáo trộn do cao bồi du đãng và làm ăn phấn chấn.

Yến Nhi thường hay mở cửa sổ ra khi đi học về nhìn cây cối quanh miễu yên tịnh mát mẻ tâm trí lắm, tuy cách một hàng rào lưới sắt sang phần đất của bà chủ có trồng mấy cây táo, nhãn, sa bô chê và bưởi, cùng mấy liếp bông hoa, thông thường dâng cúng ở miễu Thổ thần.

Tối lại Yến Nhi đến đóng cửa sổ lại trước khi đi ngủ, bỗng nhiên Yến Nhi thấy Anh Đào lướt nhẹ ngang qua cửa sổ mặc đồ trắng với cái ngực đầy máu, Yến Nhi sợ quá đóng vội cửa lại, nhưng cửa cứ khựng lại kéo không vô, bên ngoài Anh Đào vẫn phất phới lướt qua lướt lại khiến Yến Nhi cố gắng trầm tĩnh theo lời căn dặn của Thanh Tùng, mở to mắt nhìn kỹ bóng trắng đương nhiên bóng dáng Anh Đào từ từ loãng ra mất dạng. Nàng thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa sổ lại và tự trách mình sao để ảo giác trấn ngự mãi.

Ngày nào cũng vậy, mỗi buổi tối khi ra đóng cửa sổ, Yến Nhi đều thấy bóng dáng Anh Đào từ miễu lướt nhẹ sang tới gần cửa sổ, lượn lờ tới lui cho tới lúc Yến Nhi trấn tĩnh mới mất dạng. Khổ sở càng lắm, Yến Nhi hối hận càng nhiều về tội lỗi mình đã ám hại Anh Đào, mất ăn mất ngủ, sức khỏe hao mòn, chỉ một tháng sau Yến Nhi mất hết năng lực để đến trường học tập, khiến Diệu Tần và Thúy Hằng phải đến tận nhà thăm viếng vào một buổi chiều sau khi mãn giờ học, cha mẹ Yến Nhi hướng dẫn đến tận phòng ngủ của Yến Nhi, thấy nằm thiêm thiếp trên giường, Diệu Tần đến bên cạnh nắm tay lắc nhẹ mấy cái Yến Nhi mới mở mắt ra, nở nụ cười héo hắt:

-Cậu đau ốm bỏ học, khiến chúng tớ lo ngại quá đi.

-Tớ … đang… bị quỷ ám…- Yến Nhi thiều thào.

-Ma quỷ nào ám cậu?

-Quỷ… Anh Đào…

-Sao lại là Anh Đào?

-Tớ … hối hận… đã ám hại nó…

-Trời! …Sao lại có chuyện đó?

-Các cậu… lại mở… cửa sổ …ắt biết…

Trong lúc Diệu Tần đi lại mở cửa sổ, Thúy Hằng đã lột vỏ trái cam xong, nậy ra một múi kê vào miệng Yến Nhi nặn cho nước cam chảy để Yến Nhi nuốt uống cho thông cổ. Bấy giờ bên ngoài trời đã chạng vạng, bà chủ đất đã đốt nhang đèn xong nơi miễu, nhấp nhá ánh đèn lờ mờ, Diệu Tần thấy bóng trắng phất phơ từ ngôi miễu lướt nhẹ về phía cửa sổ đến tận hàng rào, đảo tới đảo lui, Diệu Tần vội ngoắt Thúy Hằng đến cùng xem thấy rõ Anh Đào như còn sống lả lướt tới lui không chạm mặt đất, vết máu nơi ngực còn in rõ trên tà áo lụa trắng. Cả hai thò lõ mắt nhìn kỹ l
<<123
Từ khóa Google : ,,
₪ Xem thêm truyện hay
Truyện ma - Ma Trả Ơn Người
Truyện ma - Anh Đạp Xích Lô
Truyện ma - Nước Mắt Cải Vong
Truyện ma -Tâm Xấu Bị Ác Báo
Truyện ma - Người Học Trò Nghèo
₪ Tải game miễn phí
Về Trang Chủ Tiểu thuyết ngôn tình Tiểu thuyết tình yêu Truyện teen đang yêu Truyện teen lãng mạn Truyện tình cảm mới
183/6261
Tải game android iphone ipad, Truyện tiểu thuyết teen
@ 2015 - Chuyenmoi.wap.sh
Nội dung được sưu tầm từ internet