- Thế gã biến đi đâu nhỉ? Hay gã trèo lên cây đa, hoặc trốn ra phía sau?
Diễn hỏi:
- Để làm gì mới được chứ?
Tôi thong thả:
- Thì lão nghi chúng ta theo dõi lão, nên lão đề phòng. Mình sơ suất quá, không nhìn kỹ xung quanh..
Diễn gật đầu:
- Có lẽ do nghe tiếng động, nên nhảy ra bờ tường, nấp phía sau. Có lẽ chúng ta đã đánh động lão mất rồi.
Diễn cười nói tiếp:
- Mà thôi, quên chuyện ấy đi! Cả đêm qua không bắt được con ếch nào cả, cứ đi theo gã đàn ông đó. Gã làm gì mặc xác gã, hơi đâu quan tâm...
Tôi lắc đầu:
- Cậu lầm rồi. Nếu gã là người quen, thì ta bỏ qua. Còn đây gã lạ hoắc lại xuất hiện ở ngôi đền làng mình, hành tung đầy bí ẩn, ta phải chú ý chứ! Cậu là người thông minh kia mà.
Diễn xuề xoà:
- Được cậu nói có lý đấy. Thế ta phải làm sao?
Tôi ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói:
- Ta phải báo cho trưởng làng biết. Dù gì cũng đề phòng bất trắc. Nhỡ khi gã là kẻ ăn cướp, giết người trốn tránh đến đây thì sao?
Diễn gật gù:
- Thế thì ta phải làm ngay. Nhưng làm vậy, liệu chị Thuận có buồn không?
Tôi chậm rãi:
- Thế cậu không nghe, chính chị Thuận cũng thắc mắc đó sao? Tớ sợ chị Thuận đang gặp nguy hiểm đó. Ta làm rõ chuyện là để giúp chị ấy. Nếu La Nham là người tốt thì không sao, còn gã là người xấu, ta bắt gã, cứu chị Thuận.
Diễn thắc mắc:
- Nhưng chị Thuận sao lại gặp được gã đàn ông đó nhỉ? Mà chị ta cũng có vẻ yêu gã ta lắm.
Tôi thở dài:
- Vậy mới nên chuyện rắc rối... Nếu không có đêm bắt ếch ở đồng, tớ và cậu đâu có biết.
Hai chúng tôi vừa nói chuyện, vừa bước đi, phút chốc đã đến nhà ông Kiệm, trưởng làng. Ông Kiệm ngạc nhiên:
- Kìa, Thạc, Diễn, tụi bay đi đâu mà sớm thế?
Diễn cười:
- Dạ, chúng cháu đi bắt ếch ở ngoài đồng...
Ông Kiệm tò mò:
- Trời lạnh như vậy, mà tụi bay đi trong đêm, không sợ lạnh hay sao? Thế có bắt được con ếch nào không?
Tôi vội vã:
- Bắt được con ếch to lắm nên đến tìm bác đó.
Ông Kiệm ha hả:
- Vậy hả, đem bán cho tao rồi làm đồ nhắm, uống rượu chơi. Còn bao nhiêu mang ra chợ mà bán, phụ giúp tiền cho cha mẹ. Tụi bay quả là lũ trẻ ngoan.
Diễn lắc đầu:
- Thằng Thạc nó đùa đấy. Chúng cháu chả bắt được con ếch nào cả.
Ông Kiệm ngẩn người:
- Thế là công cốc à! Sao mặt mày hai đứa có vẻ nghiêm trọng thế kia?
Tôi bồn chồn:
- Có chuyện này kỳ lạ lắm bác ạ. Nên tụi cháu mới tìm gặp bác.
Ông Kiệm gật đầu:
- Tao biết tụi bay gặp tao sớm là có chuyện mà! Chuyện gì? Kể tao nghe coi?
Tôi kể:
- Đêm qua tụi cháu có gặp một người đàn ông bí ẩn, ông ta to lớn, vẻ mặt bặm trợn.
Ông Kiệm cảnh giác:
- Thế ông ta từ đâu đến? Vào làng ta làm gì?
Diễn xen vào:
- Ông ta từ ngôi đền hoang bước ra, và tìm đến nhà chị Thuận ở dưới chân núi Giăng Màn.
Ông Kiệm ngạc nhiên:
- Từ ngôi đền hoang à? Hắn tại sao lại ở đó, và vào tìm con Thuận à? Hay gã từ xóm bên qua, lén lút hẹn hò với con Thuận. Ta phải bắt quả tang!
Tôi cười:
- Chị Thuận là gái chưa chồng, bác à.
Ông Kiệm vung tay:
- Nhưng nhỡ gã đó có vợ con rồi, nó làm hại đời con Thuận thì sao? Thế gã đó đi về hướng nào?
Diễn chậm rãi:
- Bác cứ bình tĩnh, bác làm tụi cháu cũng cuống lên. Gã từ đền ra, đến nhà chị Thuận, rồi sau đó lại về ngôi đền.
Ông Kiệm lẩm bẩm:
- Lạ nhỉ, sao lại về ngôi đền? Tưởng gã tránh đâu chứ. Thế tụi bay có tiếp cận gã đó không?
Tôi nói:
- Có tụi cháu có vào đền tìm lão ấy...
Ông Kiệm sốt ruột:
- Tụi bay có tra vấn lão vì sao lại ở ngôi đền hoang đó không? Lão trả lời sao?
Diễn lắc đầu:
- Nhưng tụi cháu có gặp được lão ấy đâu?
Ông Kiệm tròn mắt:
- Sao lạ vậy? Ngôi đền nhỏ xíu, lão ấy trốn ở đâu? Hay là tụi bay nhìn lộn rồi?
Tôi xen vào:
- Làm sao mà lộn được, tụi cháu theo dõi rất kỹ, thấy lão vào đền. Trời sáng, cả hai bước vào, tính tiếp cận lão, nào ngờ lão biến mất.
Ông Kiệm ngẩn người ra:
- Thế thì gã này đích xác là ăn trộm lồi. Vì chỉ có ăn trộm mới lén lút như vậy. Ta phải gặp con Thuận hỏi gã đó tên gì, từ đâu đến.
Diễn gấp gáp:
- Chị Thuận cũng thắc mắc như tụi cháu vậy. Nhưng gã không chịu nói, gã chỉ cho biết tên gã là La Nham.
Ông Kiệm ngồi thừ ra, đăm chiêu suy nghĩ, sau trầm trầm:
- La Nham à? Làng ta không có ai tên là La Nham cả. Có lẽ hắn ở làng bên.
Diễn tò mò:
- Nhưng nếu ở làng bên, thì sau khi ở nhà chị Thuận ra, lão phải về nhà chứ, sao lại vào đền làm gì?
Ông Kiệm ngớ người:
- Ừ nhỉ, thế mà tao quên mất! Thế tụi bay có kế gì giúp tao để tao quyết định?
Tôi thong thả:
- Ở làng mình, bấy lâu nay có mất trộm gì không hả bác?
Ông Kiệm lắc đầu:
- Không có, làng mình xưa nay vẫn an toàn, cửa nẻo không cần khoá, chả có trộm cắp gì cả.
Tôi nói:
- Như vậy La Nham không phải là kẻ trộm. Vì nếu ăn trộm thì làng sẽ bị mất gà qué, đồ đạc. Lão này lại xuất hiện ban đêm nữa...
Ông Kiệm gật gù:
- Mày nói chí phải. Như vậy hắn chỉ là kẻ trốn vợ để cặp bồ với người đàn bà khác, đúng không? Nhưng mày nói là cái Thuận chưa chồng. Nó có quyền...
Diễn xen vào:
- Cháu hiểu ý của Thạc rồi, ta phải rình canh nó, hỏi về sự xuất hiện của nó, để đảm bảo an ninh cho làng chứ!
Ông Kiệm cười ha hả:
- Đúng! Tụi bay quả là có mưu kế hay. Ta sẽ cùng tụi bay tìm cách gặp lão đó. Lúc đó sẽ rõ trắng rõ đen. Chúng tôi bàn tính ngay đêm đó, mai phục ở nhà chị Thuận, để bắt gã đàn ông kỳ bí đó.
*
* *
Khoảng mười một giờ đêm, gã đàn ông xuất hiện, và đi vào nhà chị Thuận.
Chúng tôi tiến đến, gõ cửa. Giọng chị Thuận run run:
- Ai đó, giờ này còn gõ cửa nhà tôi có việc gì?
Ông Kiệm lên tiếng, rổn rảng:
- Tao đây, Trần Kiệm, trưởng làng. Mở cửa mau lên!
Chị Thuận hỏi vọng ra:
- Có chuyện gì thế bác Kiệm? Nhà cháu có làm gì mà bác phải đến nửa đêm vậy?