The Soda Pop
Truyenhay.xemmienphi.net
₪ Game hay cho điện thoại
»
Lượt Xem : (1 / )

Truyện ma - Thiên Đường Của Quỷ

xôi thay cơm, Hạnh hay an ủi bé là đời sống sau này sẽ khá hơn, khi được đoàn tụ với bạ Trong đầu óc non nớt của Châu, ở với ba là thiên đường và hạnh phúc.



Ngày bé Châu vô bệnh viện cũng là ngày báo tin có chuyến bay đi Mỹ. Bịnh lao phổi của Châu đã tới thời kỳ thứ ba, bác sĩ đành bó tay lắc đầụ Hạnh còn nhớ rõ như in, lần cuối cùng cô nói chuyện với con, nó vẫn còn hy vọng, nó đã năn nỉ cô:



-Con sẽ khỏi mà, má đừng lo, má nghín đi, đừng khóc, má khóc làm con khóc theobây giờ, con muốn ở với ba, má đi qua bển má cho con đi theo, con sợ ở một mình lắm, má hứa với con nha má?

Thương con, Hạnh đã làm y như lời trăn trối của bé. Nhớ tới bé Châu, Hạnh nức lên, cô không cần kềm giữ nữa:



-Tui hỏng có chôn nó, tui mang tro cốt nó đi theo tui.



Cùng lúc đó, Cường hốt hoảng thắng xe thật gấp, anh vừa thoáng thấy bóng một đứa nhỏ băng ngang qua đường. Mỹ và Hạnh đồng rú lên, có tiếng vỡ vụn loảng xoảng ở băng sau, tiếng thắng xe ren rét ở bên ngoài và còi xe inh ỏi như tức tốị Cường giảm tốc độ chạy chậm lại, anh quay đầu xuống hỏi:



-Hạnh có sao không? Sao em không thắt dây beo an toàn, Mỹ à, em chỉ cho cổ làm đi.



Mỹ trề môi nói lẫy:



-Sao anh không hỏi em có sao không? Có gì là người ngồi trước bị nè. Anh lo lái xe đi, hồn để đi đâu rồi, thiệt là mang cái xui xẻo vào cho mình không!



Hạnh loay hoay ôm gói đồ lên, miếng vải tung ra rơi những mảnh vụn bằng sành sang một bên, cô luống cuống thu lại, khi Hạnh bị xô người ra phía trước, bìnhtro cốt của bé Châu đã bị đập vô thành ghế vỡ đôị Trong lúc vội vã, cạnh sắc của mảnh sành làm Hạnh bị đứt tay, máu cùng một ít tro tàn rơi rớt lên sàn xe mà cô không để ý. Chiếc xe vẫn lao vun vút trên đường dài, ngoài trời bắt đầu tối và hình như lạnh hơn. Hạnh nhìn ra ngoài, phố xá đã lên đèn, vậy là một ngày trên đất Mỹ đã qua, một đời sống mới sẽ bắt đầu, không biết là may hay rủi?



Hạnh mệt mỏi lê bước về nhà. Nhà của Hạnh là một căn buồng nhỏ bà chủ chợ Việt Nam cho cô thuê, ngày làm, đêm về ngủ ngay đằng sau chợ. Thấm thoát mà cô đã ở đây được hơn một tháng, công việc bận rộn từ sáng đến tối làm cô không có thì giờ suy nghĩ nhiềụ Mỗi tối khi về nhà nhớ tới con, Hạnh thắp vài cây nhang, đặt một đĩa xôi lên bàn thờ, món mà bé Châu thích ăn khi còn sống.

Căn buồng nhỏ nằm khuất sau một con ngõ, ánh sáng yếu ớt buồn bã của cây đèn đường nhấy nháy chiếu cái bóng cô đơn của Hạnh càng thêm vẻ thê lương.



Không khí bên trong nhà lạnh lẽo khiến Hạnh rùng mình hắt hơi mấy cáị Hạnh bậtđèn lên, phải mấy giây sau cô mới làm quen với ánh sáng, hình ảnh bé Châu trong tấm hình ở góc phòng thiệt là dễ thương, nó đang nhìn cộ Hạnh lại gần bàn thờ,tối nay cô nhớ con ghê gớm, cô thì thầm nói chuyện với con, vừa nói vừa thắp nhang.



Tiếng chuông điện thoại bỗng reo vang đột ngột, cắt đứt lời tâm sự của Hạnh, cô cắm vội mấy cọng nhang vô cái chén nhỏ lẩm bẩm:



-Ai gọi cho mình giờ này?



Giọng Cường hấp tấp trên điện thoại làm Hạnh ngạc nhiên hơn, từ hôm ở phi trường, Cường vẫn lạnh nhạt với cô, hôm nay không biết có việc gì quan trọng, Hạnh hỏi ngay:



-Có chuyện gì vậy anh? Giấy tờ ly dị bị trục trặc hả?



Cường thở mạnh trong máy:



-Không, không phải chuyện giấy tờ, anh muốn hỏi em, thằng Trung, con anh, có qua bên em không?



-Trung qua bên em làm gì? Mà mặt mũi nó ra sao, em đâu có biết?



Có tiếng Mỹ léo nhéo ngắt ngang, hình như điện thoại đã chuyển qua tay của Mỹ:



-Cô Hạnh, nếu con tui qua bên cô, cô khuyên nó về ngay, nó…nó bị điên rồi. Cô kêu cho tụi tui liền nha.



Mỹ nói lắp bắp không đầu không đuôi nhưng đại ý là Trung, thằng con lớn của Mỹ và Cường đã bị mất tích. Hạnh ừ hử cho qua chuyện, cô cúp máy mà cảm thấy trong lòng buồn bã. Con của Hạnh, bé Châu chết rồi thì cô đi đâu tìm đây? Cô lại nhìn về phía bàn thờ của bé Châu, ánh mắt của nó như thông cảm, mấy cây nhang đã tắ tngúm tự bao giờ, cong queo khô khan.



Hạnh đứng lên, cảm thấy lạnh, cô co ro lại gần cửa sổ kiếm cái máy sưởi nhỏ.Thấp thoáng ngoài cửa sổ có bóng ngườị Hạnh vén màn nhìn ra, trong bóng đêmkhông có gì ngoài mấy cây khô trụi lá. Tưởng mình mơ ngủ, Hạnh nín thở lắng tainghẹ Không, cô đâu có nghe lầm, rõ ràng là có tiếng con nít và tiếng đập cửa mà.Hạnh nghĩ liền tới thằng Trung, con của Cường, không lẽ là nó?

Cánh cửa bật mở, Hạnh sửng sốt nhìn đứa bé, nó khoảng chừng 9 tuổi, giống bé Châu y hệt, khuôn mặt nó tái xanh, không biết vì lạnh hay vì sợ. Hạnh hỏi mau:

-Cháu là…Trung phải không? Sao cháu lại tới đây?

Bé Trung đưa đôi mắt buồn bã nhìn Hạnh, nó giơ tay ra, đôi cổ tay có những vếttrầy sướt:

-Má không nhận ra con sao? Con đây mà, Châu nè má, họ không cho con đi thì conphải trốn.

Hạnh đưa tay lên bịt miệng với đôi mắt mở lớn, ngây dại, cô suýt la lên thành tiếng. Có thiệt không đây, con cô đã chết rồi mà, hay là thằng nhỏ này chỉ giỡn chơi với cô cũng như ba má của nó. Hạnh lùi lại xua tay run rẩy, đứa nhỏ chạy vôôm chầm lấy cô, cánh tay nó tròn trĩnh không gầy ốm như bé Châu, nó nói thêm:

-Má ơi, con muốn ăn xôi, nhà còn xôi không hả má?



Ngoài khung cửa, những tia chớp loé sáng chiếu xuống báo hiệu một cơn giông sắpđến. Ðã hơn mười giờ đêm, Hạnh loay hoay mãi vẫn chưa nấu xong nồi xôi cho con. Hai bàn tay cô lạnh và run rẩy từng cơn. Thỉnh thoảng Hạnh liếc nhìn lên nhà, không khí im lặng lạnh lẽo, cái im lặng làm cho Hạnh ngộp thở, cô tự trấn an:

-Ðó là bé Châu ngoan ngoãn và dễ thương của mình thôi, có gì đâu mà sợ!

Nhưng tại sao Hạnh vẫn cảm thấy không được tự nhiên thoải mái khi gần con? Cô đã từng mong muốn, nằm mơ, khấn nguyện hàng trăm hàng ngàn lần để được gặp conmột lần thôi cho vơi nỗi nhớ, bây giờ không phải cô được toại nguyện rồi sao? Khi bé Châu mới chết, Hạnh thật muốn chết theo con, hôm đám ma của bé, cô đã laomình chạy vô phòng đốt xác, nhất định không chịu rạ Còn nỗi khổ nào hơn khi phải nhìn thấy ngọn lửa phừng lên đốt cháy thân thể của đứa con yêu quý. Hạnh đà gàothét, vật vã như một người điên, và cô biết con cô ở thế giới bên kia cũng đau khổ vì chia ly y như cô vậỵ Nhưng chỗ này không phải là thế giới của bé Châu, cũng không phải là thiên đường, nơi đây không còn chỗ dành cho bé cũng như cho Hạnh, cô sống mà như đã chết, cô phải khuyên bé mới được. Nghĩ tới đây, Hạnh quả quyết bước ra ngoàị Căn phòng của Hạnh ở thật ra chỉ là một cái nhà kho, bà chủ chợ tân trang cải biên lại, ngăn thêm một cáivách ngăn đôi, một bên là “nhà bếp”, có một cái bếp gas đã cũ và một cái bồn rửatay, khuất sâu bên trong là “nhà tắm”, quây kín lại bằng một cái màn ny lông.Phía còn lại bên ngoài vừa là phòng ngủ và cùng là phòng tiếp khách của Hạnh, bé Châu đang ngồi ngoài đó, hai bàn tay nó để ngay ngắn trên đùi, kiên nhẫn chờ đợi. Thấy bóng cô, nó mừng rỡ, tiếng nó reo vui:

-Má nấu xong rồi hả má, má ra đây ngồi với con, má đừng sợ, bây giờ con ở đây rồi, con sẽ không đi nữa đâụ..

Hạnh ngắt lời con:

-Không được, má phải kêu cho ba con, con phải về bên đó.

Mắt Châu long lên như có lửa:

-Con hông về đâu, chỉ trừ khi con chết, ừa, mà con đã chết rồi mà…

Nói xong, Châu cười nhỏ như thú vị lắm, nó lấy lưỡi liếm môi, hít hít:

-Thơm quá má ơi, xôi thơm quá.

<<123>>
Từ khóa Google : ,,
₪ Xem thêm truyện hay
Truyện ma - Ma Trả Ơn Người
Truyện ma - Anh Đạp Xích Lô
Truyện ma - Nước Mắt Cải Vong
Truyện ma -Tâm Xấu Bị Ác Báo
Truyện ma - Người Học Trò Nghèo
₪ Tải game miễn phí
Về Trang Chủ Tiểu thuyết ngôn tình Tiểu thuyết tình yêu Truyện teen đang yêu Truyện teen lãng mạn Truyện tình cảm mới
189/1970
Tải game android iphone ipad, Truyện tiểu thuyết teen
@ 2015 - Chuyenmoi.wap.sh
Nội dung được sưu tầm từ internet