m giành giựt đến bể đầu máu chảy cũng chưa chắc giành được chỗ, đương nhiên phải nắm lấy cơ hội rồi.” Lúc nói câu này thì anh ta đang mát xa mặt, vẻ mặt thì đầy ‘hạnh phúc’.
“Người ăn ké thì
ngoan ngoãn mà im lặng đi, nếu không tôi sẽ đem mấy cọng lông trên đầu anh cạo trọc đấy.” Y Lâm uy hiếp anh ta, sau đó thì vẻ mặt lại thay đổi một trăm tám chục độ mà nhìn Thẩm Nhã Hinh, “Chị dâu tương lai, bộ quần áo này rất thích hợp với chị đó, mặc thử xem.” Người này có hai tính cách sao trời!” thực ra sau một vài tiếng đồng hồ thì Thẩm Nhã Hinh cũng miễn cưỡng thích nghi được với tốc độ thay đổi vẻ mặt của cậu ta, không còn kinh ngạc đến độ trợn tròn mắt như ban đầu nữa, không phải cô khoa trương, mà quả thật là lúc Y Lâm hung dữ thì rất giống đại ca xã hội đen, còn lúc dịu dàng thì cứ như vừa mọc đôi cánh thiên thần vậy.
Thẩm Nhã Hinh chưa gặp qua nhà tạo mẫu nào cả, nên cô cũng không biết nên bình phẩm bím tóc màu tím của Y Lâm ra sao, nhưng về vẻ ngoài thật rất giống với Mạnh Dục Thành, vẫn là đôi mày kiếm đi với chiếc sóng mũi cao thẳng đó, nhưng cậu ấy trông có vẻ yêu mị hơn, còn Mạnh Dục Thành thì ngược lại.
Còn về Văn Diệp Nhiên thì… thuộc dạng người lúc nào cũng bị người trên đường làm cho lu mờ đi, không hề bắt mắt tí nào, nhưng trên người anh ấy có một loại khí chất rất đặc biệt, có thể khiến người ta quên đi sự tồn tại của anh ấy lúc nào không hay.
Mạnh Dục Thành từng nói, Văn Diệp Nhiên là một nhà trinh thám không ai biết đến, đặc thù nghề nghiệp của cậu ấy là nhất định không được để người ta chú ý đến.
Cái gì gọi là nhà trinh thám không ai biết đến? Khi cô hỏi họ, thì hai người này chỉ cười một cách thần bí chứ chịu trả lời cô, còn Y Lâm thì hình như cũng hiểu rõ yêu cầu không được để người khác chú ý đến của Văn Diệp Nhiên, giúp anh ấy làm một kiểu tóc cực kỳ khiêm tốn, khiêm tốn đến nỗi Thẩm Nhã Hinh cảm giác kiểu tóc mà Y Lâm làm cho Văn Diệp Nhiên nhìn cứ như được làm ở những tiệm cắt tóc lề đường vậy!
Lúc này đã hơn mười giờ tối rồi, Thẩm Nhã Hinh nhìn điện thoại của mình, cuộc điện thoại gần nhất của cô và Mạnh Dục Thành là lúc chín giờ mấy, anh ấy gọi điện đến nói với cô là anh ấy có việc cần giải quyết, kêu cô đợi một tí, xem tình trạng này thì chắc anh ấy phải họp đến nửa đêm mất rồi, anh ấy có ăn cơm tối chưa? Có lẽ cũng chỉ ăn đại một gói mì cho qua rồi thôi!
Vừa vặn gần đây có một tiệm bán bánh bao súp mà Mạnh Dục Thành khác thích, nên Thẩm Nhã Hinh quyết định đi mua một vài phần bánh bao súp về công ty cho anh, rồi sau đó tự về nhà sau, gần đây cô đã quen với việc đặt mọi sự chú ý lên người anh mất rồi, cảm thấy có chút vui vẻ nhưng cũng xen lẫn tí buồn rầu lo lắng, có lẽ càng hạnh phúc thì sẽ càng sợ mất đi chăng, chẳng phải người ta vẫn thường hay nói khoảnh khắc đẹp nhất của pháo hoa cũng chính là lúc nó suy tàn sao?
Không muốn cho Mạnh Dục Thành công khai quan hệ của hai người một phần cũng vì lý do này, cô sợ bản thân chẳng qua chỉ là đang mơ, khi tỉnh giấc thì cái gì cũng không còn nữa, anh là một người đàn ông tỏa sáng mà ai ai cũng ngưỡng mộ, còn cô chỉ là một cô gái con của một gia đình bình thường, cô biết anh không để ý những thứ đó, nhưng người nhà anh thì sao? Họ cũng không để ý và chịu chấp nhận một cô gái tầm thường như cô làm con dâu sao?
Thẩm Nhã Hinh chưa từng rơi vào tình cảnh lo được lo mất như thế, cô vốn là một người cực kỳ vui vẻ hoạt bát, nhưng sau khi gặp Mạnh Dục Thành thì cô lại bắt đầu lo lắng đủ điều, luôn lo lắng không biết anh có ăn cơm chưa, có bị đói do chỉ lo làm việc hay không, rồi lại lo lắng mọi thứ anh làm bị người ta hiểu lầm.
Cho đến khi nhân viên của cửa hàng bánh bao súp nghi hoặc quơ quơ tay trước mặt cô, cô mới hoàng hồn trở lại, ngượng ngùng nói vài tiếng xin lỗi rồi nhận lấy bánh bao súp đi ra khỏi tiệm.
Thẩm Nhã Hinh vốn định trực tiếp quay về công ty, nhưng khi đến ngã tư đường thì thấy một thân ảnh khá quen thuộc, Bạch Uyển Minh? Sao cô ấy lại ở đây? Thẩm NhãHinh nghi hoặc đi theo cô ấy.
Bạch Uyển Minh trông vẫn giống như lần gặp mặt lần trước vậy, mang một khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm nhưng lại vận bộ tây nam trang che lấp đi đường cong cơ thể, thế nhưng thỉnh thoảng vẫn có những người qua đường tinh mắt phát hiện ra được khuôn mặt tinh tế của cô ấy và không nhịn được phải cảm thán, nhưng nhờ vào ánh đèn đường mà Thẩm Nhã Hinh có thể thấy được đôi mắt xinh đẹp của cô ấy mang đầy vẻ mệt mỏi.
Cô ấy sao thế? Nghe Văn Diệp Nhiên nói, cô ấy đang chạy ngược chạy xuôi để vay tiền, mong muốn gầy dựng lại một thương hiệu nhuộm vải bằng thủ công. Thẩm NhãHinh cảm thấy ý tưởng này không tồi, nhưng Văn Diệp Nhiên và Y La7m lại không cho là như thế.
Chương 7
Editor: Mandy Cá Ngừ
“Cho nên Bạch Uyển Minh nhất định là muốn đến kiếm anh đó.” Thẩm Nhã Hinh vừa cố gắng nuốt cái bánh bao súp trên tay vừa mở miệng nói.
Cô không thể đuổi theo Bạch Uyển Minh, nên chỉ đành quay về công ty kiếm Mạnh Dục Thành quả thật đói rồi, anh đã làm việc xử lý công văn, anh có một thói quen rất tuyệt trong công việc, đó là văn kiện luôn được phân chia xử lý rõ ràng, trông còn chuyên nghiệp hơn cả cô thư ký chuyên nghiệp là cô đây nữa.
Mạnh Dục Thành quả thật đói rồi, anh đã làm việc liên tục sáu tiếng đồng hồ không ăn gì rồi, thế nên chỉ hai ba ngụm thôi là đã xử lý xong một cái bánh báo súp rồi ngồi nghe Thẩm Nhã Hinh kể chuyện lúc nãy.
“Thực ra cô ấy có số điện thoại di động của anh.” Mạnh Dục Thành giải quyết xong thức ăn của mình rồi nhìn cô chằm chằm, không cho phép cô kiếm cớ để bỏ bữa, thấy cô vừa ăn xong, anh liền đưa tay giúp cô chùi khóe môi, hành động đầy cưng chìu một cách tự nhiên đến nỗi ngay cả chính bản thân anh cũng không nhận ra được.
Cô gấp gáp muốn nói chuyện nên tốc độ ăn nhanh hơn bình thường gấp nhiều lần, tiếc rằng cô bình thường vốn chẳng có thói quen ăn nhanh, nên dáng vẻ miễn cưỡng đánh nhanh nuốt gọn trông rất đáng yêu. “Nếu muốn liên lạc với anh, cô ấy có thể trực tiếp gọi điện thoại.”
“Đừng gắp cho em nữa, em quả thật là ăn hết nổi rồi.” Thấy trên đĩa mình lại xuất hiện thêm một cái bánh bao súp nữa, cô liền không nhịn được xin tha, anh là muốn bịt chặt miệng cô không cho nói chuyện hay sao thế? Cứ điên cuồng gắp cho cô hoài!
“Em ốm quá, ăn nhiều chút!” Anh không có hứng thú với mỹ nhân gầy trơ xương, mấy cô người mẫu ốm như thế là vì cần thiết cho ống kính, người phụ nữ trong lòng mình vẫn là nên mập mạp mềm mại xíu thì ôm mới đã.
Người đàn ông này xem chỉ nghe thôi sẽ không tin, anh là đang dùng dung lượng bao tử của anh để đút cho cô đây mà, cô sao có thể ăn được nhiều như vậy chứ? Thẩm Nhã Hinh bất mãn kéo tay anh đặt lên bụng mình, “Xem sờ thử xem, bụng em căng hết rồi này.” Sự thật luôn không thể chối cãi được, bụng cô căng đến nỗi phồng to cả lên luôn rồi.
Thực ra cũng không phải tại sức ăn cô quá kém, mà tại lúc ở chỗ Y Lâm quá buồn chán, mà những chiếc cupcake ở đó lại quá ngon, cô ăn đến tận mấy cái một lúc, nên giờ chẳng còn chỗ trống để chứ bánh bao súp nữa.
“Ừm, cảm giác không tệ.”
“Anh sờ chỗ nào thế?” Thẩm Nhã Hinh khẽ kêu lên, đè cái tay đang làm loạn trước ngực cô lại, đáng ghét, cô chỉ là muốn chứng minh mình đã rất no rồi thôi mà.
“Không phải em kêu anh sờ sao?”
Mạnh Dục Thành trưng vẻ mặt vô tội với cô, tay thì không ngừng sờ tới sờ lui, ngực cô không lớn,