Ring ring
Truyenhay.xemmienphi.net
₪ Game hay cho điện thoại
»
Lượt Xem : (1 / )

Tiểu thuyết Trách Em Thật Quá Xinh-full

i hát nhi đồng. Gen di truyền một cách bất đắc dĩ thế này khiến cô chẳng thể nào phát cáu với con trai được, đành phải đưa lời mang tính thương lượng: “Phi Phi, lúc này đáng lẽ con phải suy nghĩ xem chút nữa sẽ phối hợp với đồng đội trong trận bóng đá thế nào mới đúng chứ!”

Mạc Phi rướn người lên phía sau của ghế lái xe, đưa tay ôm lấy đôi vai của Mạc Bắc rồi nói: “Bố đã nói với con về việc này rồi đúng không ạ?”

Mạc Bắc chiều theo ý con nói: “Phi Phi thông minh tuyệt đỉnh, sẽ học tập theo Oliver Kahn[2">.”

[2"> Tên thủ môn nổi tiếng Đội tuyển bóng đá quốc gia Đức.

Từ sau lần Mạc Phi bị trẹo chân, giáo viên thể dục ít khi để cậu bé làm tiền vệ, sau đó thấy động tác cậu nhanh nhẹn, lanh lợi, lại có khả năng chỉ huy, động viên các thành viên khác trong đội, nên đã cho cậu bé về vị trí thủ thành, trấn giữ cầu môn. Chính vì lí do này mà Mạc Phi cảm thấy chán nản một thời gian dài, Mạc Hướng Vãn không hiểu gì về bóng đá, nên lúc đó chỉ động viên con: “Phi Phi, nếu như con có thể tạo ra thành tích xuất sắc ở tất cả các vị trí thì cũng là một thành công vô cũng lớn rồi.”

Nghe thấy câu nói của mẹ, Mạc Phi dần dần vui vẻ hơn, chăm chỉ đi luyện tập và rồi từ đó cậu bé bắt đầu cảm thấy vinh hạnh vì được làm thủ môn, lại còn mượn đĩa DVD của Mạc Bắc để xem trận đấu cáo biệt sự nghiệp của thủ môn người Đức nổi tiếng thế giới Oliver Kahn cùng với anh.

Mạc Hướng Vãn tự cảm thấy mình khó mà không bằng lòng được với Mạc Bắc trong việc giáo dục con trai, về điểm này, cô quả nhiên còn thiếu rất nhiều kỹ năng. Trong những ngày tháng vừa làm mẹ lại kiêm nhiệm luôn vai trò người cha, có nhiều việc khiến cô cảm thấy lực bất tòng tâm. Vai trò người cha đó thật sự cần một người đắp đầy vào, cho dù chỉ là bổ sung trong tâm lý của con trai cô thôi cũng được.

Vậy nên để cho Mạc Phi gọi Mạc Bắc là “bố” cũng chẳng có gì quá đáng cả.

T¬T

Lúc đánh răng xong, Mạc Phi mới thì thầm hỏi cô: “Mẹ ơi, có phải chú bốn mắt không thích con gọi chú ấy là “bố” không?”

Nếu Mạc Hướng Vãn trả lời là “đúng” thì hoàn toàn trái với lương tâm, nếu bảo là “không phải” thì hình như lại đoán mò suy nghĩ của người ta, nên cô đành phải nói rằng: “Con tự mình ra hỏi chú ấy xem sao?”

Mạc Phi liền chạy tới bên cạnh Mạc Bắc nhẹ nhàng cất tiếng hỏi: “Chú bốn mắt, cháu có thể gọi chú là bố được không?”

Sau khi bị ngã đứng dậy, thần thái của Mạc Bắc dần trở nên ôn hòa, dịu dàng, tâm trí dần bình tĩnh trở lại. Anh vui vẻ trả lời: “Yêu cầu do Phi Phi đưa ra đương nhiên là được rồi.”

Mạc Hướng Vãn thầm mắng anh trong lòng: “Khuôn mặt đang đỏ ửng lên vì sung sướng, vậy mà còn nói vậy, đúng là da mặt dày hơn cả bức tường thành.”

Nghe Mạc Bắc trả lời thế, Mạc Phi tỏ ra vui sướng, hân hoan vô cùng. Vốn dĩ từ nhỏ đến lớn Mạc Phi đã là đứa trẻ biết ăn biết nói, trên đường đi tới trường, cậu bé liên tục nói đủ mọi chuyện. Trước mỗi một câu nói, cậu bé đều nhất định phải thêm một câu “bố ơi”, “bố à”. Mỗi lần Mạc Phi gọi một tiếng lại khiến cho ông bố Mạc Bắc vui đến hớn hở cả mặt mày, lập tức đáp lời lại con.

Lúc này, Mạc Hướng Vãn chợt cảm thấy trong lòng đang trào lên cảm giác đố kị đến mức nghiến răng mãi không thôi.

Khi tới trường học, vừa nhìn thấy các thành viên cùng đội bóng của mình, Mạc Phi liền hét lên đòi xuống xe trước, lại còn bắt mẹ mình nhất định không được đi xuống theo. Cậu bé liên tục năn nỉ: “Mẹ đợi một lát rồi ra đây cùng bố luôn nhé.”

Mạc Hướng Vãn không thể hiểu nổi, nhưng lúc này tâm tư, trí óc của cô vẫn còn đang vô cùng phức tạp, mơ màng nên đành ngồi lại trên xe.

Mạc Bắc cho xe đi quanh trường một vòng mới tìm được chỗ đỗ xe thích hợp. Anh nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị của cô gái ngồi phía sau mình thông qua chiếc gương chiếu hậu, suốt chặng đường cô chẳng nói với anh câu nào. Anh không hề biết rằng, sau khi trả lại quan hệ huyết thống cho anh thì cô chẳng biết phải nói thêm gì nữa.

Mạc Bắc cũng không nói gì, mãi cho tới khi tìm được chỗ dừng xe thích hợp, chính là góc quặt bên cạnh trường học. Người trông giữ xe đã quá quen với việc các phụ huynh học sinh lái xe hàng hiệu đắt tiền đến trường, nên chẳng nói lời nào, chậm rãi ra hiệu cho Mạc Bắc lùi xe lại.

Thời gian trôi chậm chạp, Mạc Hướng Vãn vẫn không nói lời nào.

Mạc Bắc lùi xe lại, tắt máy, cô định mở cửa xuống xe, thì anh liền nhanh nhẹn xuống trước mở cửa cho cô, lại còn nói thêm một câu: “Cảm ơn cô.”

Lúc xuống xe, có lẽ do muốn né tránh anh hoặc chính vì nghe thấy câu nói này mà Mạc Hướng Vãn suýt chút nữa té ngã, may mà anh kịp thời đỡ lấy.

Hai người cùng nhau đi vào trường học của Mạc Phi.

Mạc Phi thật sự thích cảnh tượng lúc này, từ phía xa nhìn thấy bố mẹ mình bước tới. Đúng lúc ấy, cô giáo Cát đến bên Mạc Phi hỏi: “Mạc Phi, mẹ con hôm nay có tới không? Còn bố thì sao?”

Cô giáo Cát suy nghĩ một hồi lâu mới thận trọng đưa ra câu hỏi này. Bản thân cô nắm khá rõ tình cảnh nhà Mạc Phi, biết được rằng từ trước đến nay Mạc Hướng Vãn vẫn một thân một mình nuôi con, vậy nên cảm thấy vô cùng hiếu kỳ với việc bỗng dưng Mạc Phi lại tìm được một ông bố nào đó xuất hiện trong ngày hôm nay.

Mạc Phi cảm thấy đôi chút đắc ý khi nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc, hiếu kỳ của cô giáo chủ nhiệm lớp.

Thời khắc mà cậu bé mong chờ bao lâu nay cuối cùng đã tới, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt mình, Mạc Phi liền vẫy tay rồi hét lớn tiếng: “Bố ơi, mẹ ơi, con ở đây, ở đây này.”

Cô giáo Cát liền chào hỏi Mạc Bắc: “Bố cháu Mạc Phi, anh đã từ nước ngoài về nước rồi sao?”

Mạc Phi cảm thấy bất an, không ngờ rằng cô giáo chủ nhiệm của mình lại thẳng thắn đến vậy, cậu bé lẻn nhanh đến bên cạnh Mạc Bắc.

Mạc Bắc liền nói: “Đúng vậy, lần đầu tiên được gặp cô giáo, thời gian qua tôi sống và làm việc tại nước ngoài, con trai tôi chắc đã khiến cô giáo phải hao tâm tổn sức nhiều.”

Cô giáo Cát cũng khách khí trả lời: “Không đâu, không đâu, Mạc Phi nhà anh ngoan ngoãn lắm.” Quay sang nhìn Mạc Hướng Vãn, cô lại mỉm cười.

Mạc Hướng Vãn thì chẳng thể nào nhoẻn miệng lên cười được, chỉ gật đầu thay lời chào hỏi.

Tiếp đó, Mạc Phi hứng khởi kéo tay bố mẹ đến xem thời gian thi đấu trong ngày hôm nay, trước tiên đến khu vực thi đấu trò “hoành hành bá đạo” rất được mong đợi. Nhưng Mạc Hướng Vãn nhận ra ngay vấn đề, cô liền hỏi Mạc Phi: “Sao con lại dám thi đấu cùng với các bạn gái thế?”

Mạc Phi nhìn xung quanh, thì ra tất cả các ứng cử viên tham dự trò chơi này đều là bố mẹ của các bạn học sinh nữ trong trường. Cậu bé liền gọi cô bé đứng gần đấy: “Hứa Thu Ngôn, chào cậu.”

Mạc Hướng Vãn biết đứa bé gái này, là Lớp trưởng lớp Mạc Phi, đồng thời cô bé cũng là một cây văn nghệ cốt cán trong trường học. Ăn nói lanh lợi sắc sảo, cô bé lên tiếng trả lời Mạc Phi: “Mạc Phi, chào cậu. Tại sao cậu lại muốn thi đấu cùng các bạn nữ thế? Lẽ nào cậu không biết rằng phụ huynh của các bạn nam đều khá mạnh khỏe hay sao?”

Câu nói này khiến cho Mạc Phi tức đến độ nghiến chặt răng lại.

Mạc Bắc thấy vậy, đoán ngay được vấn đề, e sợ Mạc Phi sẽ đắc tội với cô bé sắc sảo, lanh lợi này, rồi sẽ bị trêu chọc liên miên. Con trẻ bây giờ khôn sớm khiến người lớn cũng phải hoàn toàn thay đổi cách nhìn.

Anh liền hỏi
<<1 ... 7677787980 ... 116>>
Từ khóa Google : ,,
₪ Xem thêm truyện hay
Tiểu thuyết Kẹo Đã Mở Không Thể Trả Lại-full
Tiểu thuyết Đại Tiểu Thư Của Tôi-full
Tiểu thuyết Hạt Tiêu Nhỏ Trên Bàn Cơm-full
Tiểu thuyết Vợ Yêu Gây Họa-full
Tiểu thuyết Cưng À, Đừng Vờ Đứng Đắn Nữa-full
₪ Tải game miễn phí
Về Trang Chủ Tiểu thuyết ngôn tình Tiểu thuyết tình yêu Truyện teen đang yêu Truyện teen lãng mạn Truyện tình cảm mới
1/1449
Tải game android iphone ipad, Truyện tiểu thuyết teen
@ 2015 - Chuyenmoi.wap.sh
Nội dung được sưu tầm từ internet